Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Phạm tướng quân ngồi dưới đất sắc mặt tái nhợt.
Ông âỳ biết Khánh Hoài không dám gạt mình chuyện này, cũng không cần thiết phải làm thế.
Hơn nữa ông âỳ quả thật khá lâu rồi không nhận được thư nhà của vợ.
Nghĩ đến có khả năng người nhà của mình đã gặp chuyện không may, Phạm tướng quân siết chặt nắm đấm, cũng có ý nghĩ giống Khánh Hoài.
Người nhà đều bị giết, còn canh giữ biên giới gì nữa, dẫn binh đến về lại, tìm Hoàng đế chết tiệt hỏi cho ra lẽ mới đúng.
Nhưng sau khi đứng dậy, Phạm tướng quân lại do dự.
Quân Trấn Bắc chỉ có hai đội quân có thể chiến đấu là quân Phạm Gia và quân Thiết Lâm, nếu họ rút về thì Thanh Thủy Cốc và thành VỊ Châu sẽ mở cửa hoàn toàn cho người Đảng Hạng.
“Khánh Hoài, cậu bình tĩnh một chút, đừng vội rút quân về như thế…”
“Người nhà ở kinh thành của ông đây đều chết hết rồi, ngài bảo ta bình tĩnh?”
Phạm tướng quân mới nói được một nửa đã bị Khánh Hoài ngắt lời: “Ngài bảo ta bình tĩnh thế nào?”
“Ta biết, bây giờ ta cũng chỉ ước có thể dẫn quân về giết chết tên bạo chúa giết vua giết cha Trần Chinh này, nhưng Khánh Hoài à, cậu đừng quên, chúng ta là quân nhân ở biên cương, nếu rút lui như vậy, ngộ nhỡ người Đảng Hạng đánh đến thì làm sao?”
Phạm tướng quân cũng rất kích động, chỉ về hướng thành Vị Châu, hét lớn: “Cậu nhẫn tâm để người dân Tây Bắc bị Đảng Hạng giẫm đạp sao?”
Nghe thế Khánh Hoài sửng sốt.
Một bên khác của Thanh Thủy Cốc là đại doanh của người Đảng Hạng, quanh năm đều có gần cả vạn kỵ binh Đảng Hạng canh gác.
Một khỉ những người này vượt qua Thanh Thủy Cốc thì đó sẽ là tai họa với người dân Tây Bắc.
Phạm tướng quân thấy Khánh Hoài do dự, vội nói tiếp: “Khánh Hoài, cậu đợi ta ba ngày, ta lập tức phái người thay quân Thiết Lâm, cậu thấy thế có được không?”
Thanh Hoài suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: ‘Vậy ta sẽ đợi ngài ba ngày đến lúc đó, ngài có phái người tiếp quản hay không, ta đều sẽ rút quân về kinh thành”.
“Ta hiểu rồi”.
Phạm tướng quân vội đi ra khỏi lều để điều đồng người.
Sáng ngày thứ ba, một đội quân mạnh nhất trong quân Phạm Gia được điều đồng đến, tiếp nhận Thanh Thủy Cốc.
Trên đỉnh núi cách đó mấy dặm, vẫn luôn có người theo dõi đại doanh ở Thanh Thủy Cốc, nhận thấy Khánh Hoài và quân Thiết Lâm rời đi, chẳng bao lâu sau có một con chim bồ cáu bay ra từ sườn núi.
Bồ câu đưa thư bay qua núi sông Tây Bắc, lúc chạng vạng tối bay đến biên giới Xuyên Thục, đáp xuống một thị trấn nhỏ không nổi bật lắm.
“Phùng tiên sinh, bên Thanh Thủy Cốc có tin tức rồi”.
Người nuôi chim bồ câu cung kính đưa tờ giấy cho một người trung niên trong phòng.
Người trung niên này là Phùng Thánh chạy
khỏi tay của Kim Phi và Cửu công chúa trước đó.
Sau khỉ chạy đến Thổ Phiên, Phùng Thánh tốn công tốn sức nghĩ cách, cuối cùng cũng thành công tiếp cận Gada.
Hiện giờ Thổ Phiên vẫn còn trong thời bộ lạc, Phùng Thánh nghĩ với tài ăn nói của mình, ông ta có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà Gada giao, nhưng Gada đã đánh bại rất nhiều bộ tộc, bản thân ông ta cực kỳ thông minh, những lời nói suông của Phùng Thánh chẳng có tác dụng gì khi ở trước mặt ông ta.
Để thể hiện năng lực của mình và được Gada xem trọng, sau khi Đan Châu bị Kim Phỉ đánh bại ở Tây Xuyên, Phùng Thánh lập tức dùng các mối quan hệ của mình để gặp Gada lần nữa, đề xuất kế hoạch hợp tác của Đảng Hạng với Đông Man để chống lại Đại Khang.
Đến lúc đó sẽ làm cho Đảng Hạng và Đông Man tiến về phía trước, Thổ Phiên đi theo phía sau kiếm hời là được.
Khi đó Thổ Phiên vừa mới kết thúc cuộc hỗn chiến của bộ lạc, Đan Châu bị Kim Phỉ đánh bại, Gada đang cần gấp một chiến thắng để khích lệ mọi người, nhưng ông ta không thể
phái thêm người đi chinh chiến ở phía đông được.
Kế hoạch của Phùng Thánh vừa hợp ý Gada, cho dù thất bại, Thổ Phiên cũng sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào, thế là Gada đã bổ nhiệm Phùng Thánh làm đại sứ Thổ Phiên, thay mặt Gada đến Đảng Hạng và Đông Man để thương lượng.
Trước đó người Đảng Hạng đã thất bại trong tay Kim Phỉ một lần, lập tức bắt tay với Phùng Thánh.
Nhưng đến Đông Man thì không được thuận lợi như thế.
Đông Man đã chèn ép Đại Khang nhiều năm như vậy, bây giờ không thèm hợp sức với Đảng Hạng và Thổ Phiên, Phùng Thánh ở lại Đông Man hơn hai tháng, vua Đông Man vẫn luôn từ chối hợp tác, mà sau khi tuyết tan, lập tức tổ chức chỉnh chiến phía nam.
Lúc đó Yakimo còn cười nhạo Phùng Thánh một trận, để ông ta xem cho rõ Đông Man đánh bại thế nào.
Kết quả quân nam chỉnh của Yakimo khó khăn lắm mới chạy đến kỉnh thành Đại Khang thì bị Trương Lương đánh bại.
Qua trận chiến lần này, cuối cùng vua Đông Man cũng nhận ra sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn, sau đó đồng ý kế hoạch hợp tác.
Phùng tiên sinh cầm quốc thư ký kết của Đông Man và Đảng Hạng về lại Thổ Phiên, cuối cùng Gada cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt khác, tin tưởng vào ông ta, đề ông ta phụ trách chuyện này.
Là đối thủ cũ của Kim Phi, Phùng Thánh biết Thổ Phiên muốn vào Trung Nguyên, Kim Phi là cản trở lớn nhất.
Ông ta vẫn chưa lên kế hoạch tiêu diệt Kim Phỉ thế nào thì đám quyền quý đã phát động cuộc tập kích ở Đông Hải.
Chuyện này như là buồn ngủ gặp chiếu manh với Phùng tiên sinh.
Nhưng ngay khi hợp tác với Đảng Hạng và Đông Man, chuẩn bị tấn công Đại Khang nhân lúc Tứ hoàng tử chưa có chỗ đứng vững chắc, bên Đảng Hạng lại nuốt lời, đơn phương xé bỏ thỏa thuận đã ký với Phùng tiên sinh.
Mặc dù Phùng tiên sinh tức giận nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể phái người đi mua chuộc quan viên cao cấp của Đảng Hạng, điều tra tại sao người Đảng Hạng lại hủy bỏ thỏa thuận.
Mãi đến lúc này, Phùng tiên sinh mới biết người Đảng Hạng không chỉ hợp tác với ông ta mà còn lôi kéo quan hệ với cữu cữu của Tứ hoàng tử cách đây vài tháng.
Người đó đồng ý chỉ cần Đảng Hạng tiêu diệt quân Thiết Lâm của Khánh Hoài giúp ông ta, sau khi Tứ hoàng tử đoạt lấy ngai vị, ông ta sẵn sàng nhường năm thành trì ở Tây Bắc, trong đó có thành Vị Châu cho Đảng Hạng.
Người Đảng Hạng vốn đr đã hận Khánh Hoài và quân Thiết Lâm, Thanh Thủy Cốc và thành VỊ Châu lại là lối đi quan trọng khi tiến vào Đại Khang, mà mấy lời nói của Phùng tiên sinh chỉ là lời nói suông.
Người Đảng Hạng cũng không phải kẻ ngốc, trước đây họ sẵn sàng hợp tác với Phùng tiên sinh, nhưng đó là một hành động trong lúc không biết làm thế nào, bây giờ đã có đối tượng hợp tác tốt hơn, không cần nghĩ cũng biết họ sẽ chọn bên nào.
Thế nên người Đảng Hạng không do dự hủy thỏa thuận với Phùng tiên sinh, quay đầu hợp tác với cữu cữu của Tứ hoàng tử.
Sau khi biết được mọi chuyện, dĩ nhiên Phùng tiên sinh sẽ không cam lòng để người Đảng Hạng thành công một mình, thế là lên kế hoạch bắt cóc Ngụy Lão Tam.
Sau đó tìm một người có thân hình khá giống Ngụy Lão Tam, trên mông cũng có vết sẹo như thế rồi đưa đến Hi Châu, cố ý để mật báo của quyền quý phát hiện.
Quả nhiên quyền quý biết mình không có khả năng giành người như ông ta nghĩ, lập tức muốn dựa vào thế lực khác để truyền tin tức cho làng Tây Hà.
Phải nói là bản lĩnh gài bẫy người khác của Phùng tiên sinh không hề thua kém mưu sĩ mà quyền quỳ đào tạo.
Ông ta vốn dĩ sinh ra trong một gia dinh thương nhân giàu có, đã rất thông minh từ nhỏ, lúc mười mấy tuổi, việc làm ăn của cha ông ta thất bại, gia đình tan nát, Phùng tiên sinh cũng trở thành người vô gia cư.
Sức khỏe của ông ta yếu nên không thể cầm đao cướp của nên chỉ có thể sống sót bằng cách dựa vào đầu óc.
Bất cứ lúc nào, sinh tử cũng đều có thể tôi luyện được con người, mặc dù Phùng tiên sinh không có nhiều kiến thức như các mưu sĩ kia nhưng sau một thời gian dài đấu tranh sinh tử, bản lĩnh gài bẫy người khác và nắm rõ lòng người không hề yếu hơn bất kỳ mưu sĩ nào.
Quan Hạ Nhi hận Ngụy Lão Tam đến tận xương tủy, sau khỉ nhận được tin tức, cô lập tức phái người đến Đảng Hạng giành người.
Đảng Hạng trước giờ vẫn luôn theo dõi Hi Châu sát sao, tiêu cục Trấn Viễn đi cướp người, không thể nào qua được tai mắt của người Đảng Hạng.
Với tính cách của người Đảng Hạng, cho dù tại sao tiêu cục Trấn Viễn vào được ranh gỉới của Đảng Hạng, họ cũng không thể để cho nhân viên hộ tống rời đì.
Nếu nhóm nhân viên hộ tống này chết ở Đảng Hạng, với tính cách của Quan Hạ Nhỉ, rất có thể họ sẽ cử tiêu cục Trấn Viễn đi tấn công Đảng Hạng đề trả thù.
Thổ Phiên muốn chinh chiến phía đông chắc chắn phải đi qua Thục Xuyên.
Nếu tiêu cục Trấn Viễn và người Đảng Hạng đánh nhau, có lẽ cơ hội của Thổ Phiên đến rồi chăng?
Huống gì họ còn có được Ngụy Lão Tam.
Đợi Ngụy Lão Tam làm được khỉnh khí cầu, thiên hạ này còn ai có thể ngăn được họ.

Advertisement
';
Advertisement