Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Người Đảng Hạng đã đến Hi Châu rồi, nhân viên hộ tống bị mắc kẹt ở sườn núi, không thể đưa tin tức về”.
Phùng tiên sinh gõ ngón tay lên bàn, nhíu mày suy nghĩ.
Mặc dù mấy người Ngưu Bôn đem theo chim bồ câu đưa thư nhưng đã bị mắc kẹt dưới vực hẻm núi, khi con chim bồ câu được thả ra thì đã bị người Đảng Hạng bắn hạ, không thể bay ra khỏi hẻm núi, muốn cầu cứu cũng không được.
Mục đích của Phùng tiên sinh là để tiêu cục Trấn Viên và người Đảng Hạng đấu nhau, ông ta không muốn đám người Ngưu Bôn lặng lẽ chết ở hẻm núi.
Suy đi nghĩ lại, Phùng tiên sinh cầm bút lên và viết một tờ giấy, sau đó gọi người đến ra lệnh: “Gửi cái này đến làng Tây Hà”.
/zVâng”, cấp dưới nhanh chóng cầm tờ giấy đi khỏi đó.
Hoàng cung, kinh thành.
Từ hoàng tử cũng vừa đọc xong tình báo.
Sắc mặt tái nhợt, hắn đặt thư tình báo lên bàn, hỏi Thừa tướng mới, cũng là cữu cữu của hắn: “Chẳng phải người đã thương lượng xong với Đảng Hạng rồi sao? Hiện tại Khánh Hoài đã rút quân khỏi Thanh Thủy Cốc, người Đảng Hạng đâu?”
Người Tứ hoàng tử dè dặt nhất là Kim Phi, người thứ hai là Khánh Hoài.
Quân Thiết Lâm vốn dĩ có khả năng chiến đấu, bây giờ lại được trang bị cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá và lựu đạn do Kim Phi cung cấp, cho dù hắn có thể tiêu diệt quân Thiết Lâm thì cũng phải trả giá rất lớn.
Đây cũng là nguyên nhân cữu cữu hắn và Đảng Hạng hợp tác.
Phùng tiên sinh đã sắp xếp tai mắt ở Thanh Thủy Cốc, dr nhiên hắn cũng có, cũng nhận được tin Khánh Hoài rời khỏi đó.
“Người Đảng Hạng chết tiệt, chúng ta bị lừa rồi”.
Người cữu cữu đã lên chức Thừa tướng cũng tỏ vẻ tức giận.
Theo quy ước, đại quân chỉnh chiến phía Nam của Đảng Hạng chạy đến Hi Châu nửa tháng trước.
Sau khi Khánh Hoài nhận được tin của kỉnh thành, đạỉ quân chinh chiến phía Nam mai phục trên đường quay về của quân Thiết Lâm, sau đó tiêu diệt quân Thiết Lâm.
Đối với triều đình Đại Khang, cho dù Khánh Hoài hay là Đảng Hạng thì đều là kẻ địch.
Để hai kẻ địch đối đầu với nhau thì quá tốt.
Nhưng người Đảng Hạng cũng không phải kẻ ngốc, cố ý kéo dài thời gian, cho đến bây giờ mới “bò” đến Hi Châu.
Với tốc độ này thì không thể ngăn Khánh Hoài lại được.
Tứ hoàng tử mất bình tĩnh, hắn đứng trước bản đồ hành quân ở Ngự Thư Phòng.
‘Với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể phái quân Liêm Đao đi ngăn Khánh Hoài lại trước”.
Tứ hoàng tử chỉ vào bản đồ nói: “Cữu cữu ơi, cữu cữu nên tranh thủ thời gian làm chuyện này”.
“Bệ hạ, quân Liêm Đao là của nhà họ Trương, chưa chắc họ đã đồng ý phối hợp”, cữu cữu hắn khó xử nói.
“Cứ nói là thánh chí của trẫm, lẽ nào Trương Văn Phúc còn dám kháng chỉ sao?”
Tứ hoàng tử trợn mắt nói.
Cữu cữu hắn cúi đầu xuống không đáp lời.
Không trả lời thật ra cũng là một câu trả lời.
Thấy thế, Tứ hoàng tử tức giận đạp ngã bàn.
Trước khi lên ngôi, hắn tràn đầy mong đợi với cuộc sống của Hoàng đế.
Nhưng khỉ làm Hoàng đế fôỉ, hắn mới nhận ra hóa ra làm Hoàng đế cũng không tốt đẹp như vậy.
Cả ngày có tấu chương đọc không hết, gần như tất cả tấu chương đều đang tìm hắn đòi tiền, đòi người.
Mà hắn muốn làm gì, các đại thần lại ngăn cản.
Triều đường còn chưa ổn định, bên ngoài cũng không yên bình.
Người Đảng Hạng cố ý hủy bỏ thỏa thuận, chắc chắn là muốn nhìn Khánh Hoài và Tứ hoàng tử đấu đá nhau, sau đó chúng ngồi không làm ngư ông đắc lợi.
Ngoài người Đảng Hạng, phía Bắc cũng không yên ổn.
Ban đau Trương Lương đánh bại thành Du Quan, có mấy chục nghìn người Đông Man đến ngăn cản, kết quả bị Trương Lương đánh lui cho bỉnh.
Nhưng mấy chục nghìn người Đông Man này đã không quay lại thành Du Quan mà tiến vào lãnh thổ Đại Khang, chuẩn bị quay lại cùng tấn công phía Nam Bắc với vua phương Bắc, giành lại thành Du Quan.
Lúc đó Trương Lương muốn nhanh chóng chiếm lĩnh thành Du Quan nên mặc kệ.
Trong kế hoạch của Trương Lương, việc chiếm thành Du Quan sẽ cắt đứt đường lui của nhóm người Đông Man này, chỉ cần Kim Phỉ phòng thủ ổn định chiến tuyến Hoàng Hà, đám người này chỉ là tôm tép, có thể bắt bất cứ khỉ nào mà họ muốn.
Bây giờ Kim Phi bị tập kích, Trương Lương cũng không dám đưa quân vào thảo nguyên, nhóm người Đông Man này không có người quản lý, khoảng thời gian gần đây chúng thường xuyên gây náo loạn ở phương bắc.
Có thể nói hiện giờ Đại Khang thù trong giặc ngoài, hỗn loạn vô cùng.
Tứ hoàng tử đã liên tục làm việc suốt mười mấy ngày ở Ngự Thư Phòng, ngày nào
cũng chỉ ngủ ba bốn tiếng, mệt sắp chết nhưng việc cần làm thì ngày càng nhiều.
Hắn không khỏi nhớ đến thời gian làm hoàng tử.
Lúc đó công việc mỗì ngày của hắn là dự tiệc ngắm cảnh với đám công tử quyền quý để tăng thêm tình cảm.
Vì muốn nịnh nọt hắn, các công tử quyền quý lúc nào cũng nghĩ cách tặng tiền, tặng người đẹp cho hắn.
Những ngày tháng đó sung sướng hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, hắn đã giết Trần Cát, có hối hận cũng không có tác dụng.
Tứ hoàng tử buộc mình phải bình tĩnh lại, xoa trán nói: “Nói với Trương Văn Phúc, chỉ cần ông ta ngăn được quân Thiết Lâm nửa tháng, trẫm sẽ phong cho con trai thứ ba của ông ta làm quận trưởng Thanh Châu”.
“Bệ hạ, Trương Văn Phúc đã trở thành Thượng thư bộ Binh, con trai cả và con trai thứ của ông ta cũng nắm giữ những chức vụ quan trọng trong bộ Binh, nếu ngài phong con trai thứ ba của ông ta lên làm quận trưởng Thanh Châu,
thế lực của nhà họ Trương sẽ lớn hơn”
Cữu cữu hắn vội khuyên can.
“Nhưng chuyện đã đến nước này, ngoài như thế còn cách nào khác sao?”
Tứ hoàng tử trợn mắt nhìn cữu cữu mình: “Nếu cữu cữu có cách gì thì cứ làm, nếu thành công, cữu cữu có thể tùy ý sắp xếp vị trí quận trưởng Thanh Châu, thế nào?”
Cuộc tranh giành quyền lực trong triều đường bây giờ rất nghiêm trọng, tất cả các quyền quý có thế lực đêu đang ra sức sắp xếp người của mình vào các vị trí khác nhau.
Quận trưởng Thanh Châu được xem là chức vị được xem trọng, Trương Văn Phúc đã nhiều lần nhắc với hắn, Tứ hoàng tử đều không đồng ý.
Bởi vì hắn biết rất rõ, thế lực của nhà họ Trương vốn đã rất mạnh, nếu giao vị trí quận trưởng Thanh Châu này cho ông ta, thế lực của nhà họ Trương sẽ mạnh hơn, cuối cùng thậm chí còn uy hiếp hoàng thất.
Tứ hoàng tử không phải không hiểu nhưng hắn đã không có lựa chọn nữa rồi, đây là thứ duy nhất hắn có thể trao đổi với các đại thần.
“Thật sao?”, nghe thế cữu cữu hẳn mừng rỡ.
“Lời vua không đùa”, Tứ hoàng tử gật đầu.
‘Vâng, vỉ thần sẽ nghĩ cách”, cữu cữu hắn lập tức đồng ý, sau đó chạy đi.
Tứ hoàng tử nhìn bóng lưng ông ta, ánh mắt hiện lên sát khí.
Miến cưỡng giải quyết được áp lực mà Khánh Hoài đem đến, Tứ hoàng tử lại đưa mắt nhìn khu vực Xuyên Thục trên bản đồ.
So với quân Thiết Lâm và Đảng Hạng, điều làm Tứ hoàng tử đau đầu nhất vần là Xuyên Thục.
Theo kế hoạch của đám quyền quý, sau khi lên ngôi, khắp nơi đều sẽ cùng cố gắng tiêu diệt tiêu cục Trấn Viễn, phân chia thương hội Kim Xuyên.
Nhưng vì ngọc tỷ đã mất khiến kế hoạch thất bại, nhân viên hộ tống ở khắp nơi gần như đều thành công quay lại làng Tây Hà.
Đây là lực lượng đủ khiến Tử hoàng tử sợ hãi.
Huống gì Xuyên Thục còn có Khánh Hâm Nghiêu.
Nhà họ Khánh vốn dĩ là nhà võ, quân
Khánh Gia trước giờ là một trong những quân đội mạnh nhất Đại Khang.
Sau trận chiến dốc Đại Mãng, tỉnh thần chiến đấu của quân Khánh Gia được nâng cao, lại được Kim Phi cung cấp vũ khí, càng như hổ mọc thêm cánh.
Nhà họ Khánh có mối quan hệ khá tốt với Kim Phỉ, bây giờ Cửu công chúa lại ở làng Tây Hà, hai bên lại càng thân thiết hơn.
Nếu có Cửu công chúa bắc cầu, Khánh Hâm Nghiêu hợp tác với làng Tây Hà sẽ càng đáng sợ hơn.
“Cho dù phải trả cái giá thế nào cũng phải nhanh chóng giải quyết vấn đề khó này”.
Tứ hoàng tử đập mạnh lên bản đồ, nói: “Người đâu”.
“Bệ hạ!”
Thái giám đứng ngoài cửa vội cúi người bước vào.
“Cho truyền sứ giả Thổ Phiên đến gặp trầm”.

Advertisement
';
Advertisement