Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vì phải giữ bí mật thân phận, Kim Phi không đến gần bờ biển, mà chuyển sang ngồi trên thuyền đánh cá do Đại Cường mang đến, ngồi thuyền đánh cá đến bến tàu của thủy quân.
Thiết Chùy giao việc tìm kiếm thuyền cứu sinh cho phụ tá, để anh ta tiếp tục ở trên biển giả vờ như đang tìm kiếm để đánh lừa đối thủ, bản thân anh ta dần vài nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi lên thuyền đánh cá.
Còn luồn miệng nói phải tiếp tục bảo vệ Kim Phi.
“Thiết Chùy, ngươi thật sự không cần phải đi theo ta.”
Kim Phi nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt bất lực.
Bây giờ làng Tây Hà đang cần nhân tài, Thiết Chùy dù sao cũng đã được huấn luyện, nếu vần tiếp tục ở lại bên cạnh y làm hộ vệ, quả thực hơi uổng phí nhân tài.
“Ta vốn chính là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh, do bị thương nên mới bị tên Đại Lưu kia chiếm chồ, bây giờ tên Đại Lưu kia không có tí nghĩa khí nào mà đã đi trước rồi, đương nhiên ta nên trở lại.”
Thiết Chùy ngoài miệng thì mắng Đại Lưu, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ.
Kim Phi cũng không khỏi nhớ tới gã vạm vỡ luôn nói xấu mình, bị Bắc Thiên Tam đánh đến mức phải
nghiến răng chịu đựng đó.
Y thở dài, thấp giọng hỏi: “Thi thể của huynh đệ trên chiếc thuyền chìm đã xử lý xong rồi chú?”
“Huynh đệ nào vớt lên được cũng vớt lên cả rồi, chỉ là… không tìm thấy Đại Lưu.”
Thiết Chùy bất lực nói.
Đại Lưu lúc ấy đứng bên cạnh rương thuốc nổ, gần như đã bị nổ tan xác, căn bản không thể tìm ra được.
“Chuyện nhà của anh ta đã sắp xếp đâu vào đấy cả chưa?”
“Đâu vào đấy cả rồi, không chỉ Đại Lưu, người nhà của tất cả huynh đệ trên thuyền lúc ấy, cũng đã được nhận trợ cấp theo tiêu chuẩn.”
Nói tới đây, Thiết Chùy còn ngẩng đầu lên nhìn Bắc Thiên Tâm.
Mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm được thi thể của Bắc Thiên Tâm, nhưng lúc Quan Hạ Nhi viết danh sách cứu trợ, cũng tính cả cô ấy vào, đưa tiền trợ cấp cho muội muội mà cô ấy nhận nuôi.
Đường Tiểu Bắc thấy bầu không khí hơi bức bối, bèn nhìn về phía Đại Cường và chuyến đổi đề tài: “Đúng rồi, thủy quân chọn phe chưa?”
Kim Phi nghe vậy, cũng ý thức dược đây chính là một vấn đề.
Thủy quân lúc trước vần luôn thuộc về sự quản lý trực tiếp của bộ Binh, hôm nay chư vương hỗn
chiến, văn thư của bộ Binh e là cũng không đưa tới được.
“Theo ta biết thì vẫn chưa.” Đại Cường nói: “Gần đây bọn ta luồn tìm kiếm và giải cứu ở những vùng phụ cận, cướp biến nước X đều bị dọa sợ, không dám tới Đông Hải, đành tụ tập ở Nam Hải và Bột Hải, nghe nói Trịnh tướng quân chuấn bị đích thân dẫn quân đến đó.
Lão Ngũ nói, Trịnh tướng quân thứ nhất là phải đi tiêu diệt thổ phỉ, thứ hai chính là mượn danh nghĩa tiêu diệt thổ phỉ để né tránh việc chọn phe.”
“Trịnh Trì Viền đúng là một người thông minh!”
Kim Phi nghe vậy, khồng khỏi lên tiếng khen.
“Sao lại nói thế?” Đường Tiếu Bắc hỏi.
“Hôm nay chư vương hồn loạn, cuối cùng ai có thể đoạt được thiên hạ cũng khó nói trước được, chọn phe chính là đánh cược.”
Kim Phi phân tích: “Toàn bộ Đại Khang chỉ có một đội thủy quân, cho dù cuối cùng ai làm Hoàng đế cũng phải cần thủy quân để canh gác vùng biến, Trịnh Trì Viền không cần thiết phải chọn phe.
Nhưng lúc này không chọn phe không được, làm không khéo tất cả mọi người dều sẽ cảm thấy anh ta là kẻ đón gió trở cờ, vì thế sẽ nhắm vào anh ta, thế nên Trịnh Trì Viền trốn trên biến là biện pháp tốt nhất.”
“Lúc trước thấy Lão Trịnh mắt to mày rậm trông ngốc nghếch, không ngờ lại có tầm nhìn như vậy.” Đường Tiểu Bắc nói đùa.
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu không có tầm nhìn, thủy quân duy nhất của Đại Khang sao có thể rơi vào tay anh ta được?”
Kim Phi nhìn về phía Đại Cường: “Đúng rồi Đại Cường, ngươi rời khỏi xưởng đóng tàu, liệu có ai nghi ngờ không?”
“Tiên sinh yên tâm đi, người biết ta đi ra ngoài không nhiều, hơn nữa mấy tháng gần đây ta không có gì làm thì sẽ dẫn người ngồi thuyền ra biển mấy ngày, hy vọng may mắn có thể gặp được tiên sinh, mọi người cũng đã quen rồi.”
Đại Cường (Táp: “Trên biến có thế nhìn thấy trong phạm vi mười mấy dặm, tuyệt đối sẽ khồng bị theo dõi, thế nên cho dù có người biết ta đi ra, cũng không biết ta den để đón tiên sinh.”
“Có tâm lắm.” Kim Phi vồ vai Đại Cường.
Hai ngày sau, thuyền đánh cá thuận lợi tiến vào bến tàu của thủy quân.
Thương hội Kim Xuyên xuất hiện, đã kích thích rất lớn đến nền kinh tế ven bờ Trường Giang, mấy tháng trước Kim Phi tới Đông Hải, hơn mấy chục chiếc thuyền chở hàng đều dừng ở bến tàu của thủy quân.
Vô số thương nhân đến fôi đi, trấn nhỏ bên ngoài bến tàu cũng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng lần này trở lại, trấn nhỏ đã trở nên vắng tanh, trên bến tàu cũng chỉ có ba chiếc thuyền chở
hàng, trong đó còn có một chiếc phủ đầy bụi bặm, xem ra đã rất lâu khồng hề di chuyến.
Hai chiếc thuyền chở hàng khá cũ khác lặng lẽ cập bến trên mặt nước, một người trẻ tuổi đứng ở trên boong, hai tay chắp sau lưng nhìn sông.
“Chưởng quầy, hôm nay các ngươi đi chưa?” Một người trung niên đứng ở trên bờ, hỏi người trẻ tuổi.
“Còn một lô hàng chưa đến, chờ một lát nữa.” Người trẻ tuổi trả lời.
Anh ta chính là Địch An mà Đường Tiểu Bắc đã nói đến, cũng là chưởng quầy của hai chiếc thuyền này, người trung niên là quản lý bến tàu.
“Ngươi muốn chờ đô gì tốt lắm à, đã chờ bảy ngày rồi đấy?” Người trung niên cười hỏi.
Không phải hàng hóa quý giá đắt tiền gì, chỉ là một ít cá khô vàng, lúc đến đây đã có một quý nhân dặn ta mang về.” Địch An trả lời: “Bây giờ thế sự khồng yên ổn, lần này ta trở về, không biết lúc nào mới có thể trở lại Đông Hải, đã đồng ý người ta rồi, khồng mang về khó nói lắm.”
Anh ta là người do Đường Tiểu Bắc âm thầm đào tạo, trong thương hội Kim Xuyên cũng không có nhiều người biết thân phận của anh ta, bao gồm nữ chưởng quầy lúc đó, cũng cho rằng anh ta đã bị phái đến nơi nào đó làm nhân viên rồi.
Tiêu cục và thương hội mặc dù đều là sản nghiệp dưới quyền Kim Phi, thường ngày cũng hợp tác với nhau nhiều, nhưng dù sao cũng là hai bộ phận
khác nhau, trong tiêu cục càng ít người biết thân phận của anh ta hơn.
Nhưng mâỳ ngày trước anh ta nhận được tin Đại Cường truyền tới, bảo anh ta đưa vài người trở về Xuyên Thục.
Đại Cường không nói thân phận của mấy người này, nhưng Địch An đã mơ hồ đoán được.
“Cái thế sự đáng chết này, mới thái bình được mấy ngày lại loạn rồi.”
Quản lý bến tàu mắng mấy câu, xua tay với Địch An rồi rời đi.
Quản lý vừa mới đi, Địch An đã thấy một chiếc thuyền đánh cá từ bên ngoài tiến vào bến tàu thủy quân.
Khi thấy trên thuyền đánh cá treo hai chiếc lồng đèn một đỏ một trắng, Địch An không khỏi hơi nheo mắt lại.
Đây là ám hiệu mà Đại Cường và anh ta đã bàn bạc từ trước.
Nhưng Địch An không thể hiện ra, vẻ mặt không thay đổi gì mà đi xuống boong thuyền.
Thuyền đánh cá từ từ đến gần thuyền lớn, Đại Cường không lộ mặt, ngư dân địa phương mà anh ta tìm bước ra, cung kính chắp tay với Địch An: “Chưởng quầy, xin lỗi, để ngài chờ lâu rồi!”
“Hàng ta cần cũng đủ cả rồi chứ?” Địch An hỏi.
“Đủ cả rồi, đều là cá khô vàng loại ngon nhất, ta
đi mười mấy làng chài mới tìm được cho ngài nhiều như vậy đây.”
Anh ta vừa nói vừa hô với phía sau: “Mấy người các ngươi, nhanh tay lên một chút, mang hàng lên trên thuyền Địch chưởng quầy đi’”
“Vâng!”
Nhóm Kim Phi hai người một tổ, mang giỏ cá lên thuyền.
Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, khóe mắt không khỏi ngấn nước.
Nhưng anh ta đã nhanh chóng khống chế được cảm xúc, giả vờ kiểm tra thử cá khồ trong giỏ, sau đó tỏ ý bảo mang vào khoang thuyền.
Mấy phút sau, mấy người trên thuyền chở hàng nhảy xuống, trở lại khoang thuyền của ngư dân.
Mấy người này đội nón lá ngư dân thường đội, mặc trường bào rách, căn bản không ai để ý thấy mấy người trở về đã bị doi hết fôi.
Vẻ mặt Địch An vần như bình thường mà tính tiền cá khô với ngư dân, đến khi thuyền đánh cá rời đi, bèn phái người đi tìm quản lý bến tàu tính tiền đậu thuyền ở bến.
Sau một nén nhang, hai chiếc tàu chở hàng từ từ rời khỏi bến tàu thủy quân.

Advertisement
';
Advertisement