Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Vì để người khác không nhìn ra sơ hở, dù biết rõ Kim Phi đã lên thuyền, Địch An cũng khồng đến gặp mặt luôn, mà vẫn luôn đứng chỉ huy ở trên boong thuyền.
Cho đến khi thuyền chở hàng rời khỏi bến tàu ba bốn kilomet, Địch An mới đi vào trong khoang thuyền.
Trong khoang thuyền, nhóm người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã thay sang quần áo của người chèo thuyền, đang thu dọn giường.
“Tiên sinh, phu nhân, mọi người không sao thật tốt quá!”
Hai mắt Địch An đỏ hoe quỳ xuống: “Vừa rồi ở bên tàu ta lo lắng có người nhìn chằm chằm vào, cho nên không dám lập tức tới bái kiến, mong tiên sinh đại nhân thứ lỗi!”
Ban đầu vì đong tình, Kim Phi đã mua được rất nhiều gia nô và nô tỳ bị bán thân từ bọn buôn người, Địch An cũng là một trong số đó.
Nam gia nồ vần là mặt hàng hot trong bọn buôn người, nhưng Địch An vì chân tay không thuận tiện, cơ thể yếu ớt, thường xuyên bị bệnh nên vẫn không bán đi được, khi Kim Phi mua anh ta, anh ta gần như sắp chết bệnh, bị vợ và mẹ đưa cho bọn buồn người.
Địch An tưởng rằng Kim Phi sẽ để anh ta tự sinh tự diệt, ai ngờ Kim Phi lại giúp anh ta sắp xếp lang trung khám bệnh, cứu chữa cho anh ta.
Lúc nhỏ Địch An chăn gia súc cho địa chủ, con cái địa chủ học trường tư, anh ta ỏ bên cạnh nghe mấy tháng cũng coi như biết được một ít chữ, cho nên khi Đường Tiểu Bắc đào tạo nữ chưởng quầy, cũng đã dần anh ta theo.
Sau đó, còn cho anh ta hai chiếc thuyền, để anh ta làm chưởng quầy, cạnh tranh với thương hội Kim Xuyên.
Mặc dù anh ta không phải là chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, cũng không thể bán những hàng hóa đáng tiền như xà phòng thơm, nước hoa và châu Thủy Ngọc, chỉ có thể bán một số loại hàng hóa bình thường như đồ sắt, vải thô, nhưng Địch An cũng rất hài lòng.
Đồ sắt được sản xuất tại xưởng luyện gang làng Tây Hà rất sắc và cứng, vải thô có chất lượng cao và giá thành rẻ nên cực kỳ được ưa chuộng.
Hơn nữa thương hội Kim Xuyên cũng hợp tác với anh ta để cùng phát triển thị trường.
Cùng một loại sản phấm, thương hội Kim Xuyên sẽ bán mười quan tiền, nhưng Địch An mở cửa hàng ở bên cạnh bán mười ba quan tiền, khách hàng có sự so sánh, sẽ dề mua hàng hơn.
Đến thị trường sau, thương hội Kim Xuyên lại bán mười ba quan tiền, Địch An mở tiệm bán mười quan tiền.
Dựa vào phương pháp này, cả thương hội Kim Xuyên và cửa hàng của Địch An đều phát triến rất tốt.
Sau khi trở thành chưởng quầy thu nhập và địa vị xã hội dều được cải thiện rất nhiều, gia đình cũng Ổn định cuộc sống, cho nên cho tới nay, Địch An vẫn luôn biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biết được Kim Phi xảy ra chuyện ở Đông Hải, Địch An buồn bã rất lâu, cảm thấy rất chán nản.
Bây giờ gặp lại Kim Phi, sự kích động trong lòng không cần nghĩ cũng có thể biết được.
“Mau đứng lên đi, đã nói rồi Kim Xuyên chúng ta không thích quỳ lạy!”
Kim Phi nháy mắt với Thiết Chùy, bảo Thiết Chùy kéo Địch An lên.
“Lão Tuyên, sao ngươi lại đưa tiên sinh và phu nhân đến đây?”
Địch An lau nước mắt, cau mày nhìn về phía người trung niên ở bên cạnh.
Đây là khoang thuyền của người chèo thuyền, ngay cả cửa sổ cũng không có, chỉ có một lỗ sáng nhỏ, ban ngày rất khó nhìn rõ được.
“Ta đã nói với tiên sinh và phu nhân rồi, bảo bọn họ đến khoang thuyền của ngài, nhưng tiên sinh không dồng ý, nhất định muốn đến đây….” Người trung niên bất lực nói.
“Tiên sinh, khoang thuyền của ta đã dọn ra rồi, các ngài hãy ở chổ của ta đi?”
“Nếu giả thành người chèo thuyền, đương nhiên phải ở trong khoang này, nếu không không phải là sẽ
bị lộ tẩy sao?” Kim Phi cười xua tay.
“Nghe theo tiên sinh đi.” Đường Tiểu Bắc cũng nói theo.
“Vâng!” Địch An thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc dều kiên trì, chỉ có thể gật đầu.
Sau khi Địch An rời đi, Kim Phi đặt một chiếc bàn dưới cái lỗ sáng, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Mấy tháng ở trên đảo, trong đầu y có quá nhiều ý tưởng, nhưng lúc đó không có giấy bút, ý tưởng đều tích tụ trong lòng, bây giờ có thời gian, y muốn nhanh chóng viết ý tưởng ra giây.
Địch An biết Kim Phi vội vàng trở về, nến lúc có gió lập tức giăng buồm lên, khi không có gió thì sắp xếp người lên bờ tìm người kéo thuyền, lên đường với tốc độ nhanh nhất.
Chiều ngày thứ tư sau khi rời khỏi bến tàu thủy quân, thuyền chở hàng gặp phải trạm kiểm soát đầu tiên.
Nói là trạm kiểm soát, thật ra là một đội thuyền đánh cá lớn nhỏ dàn hàng ra chặn trên mặt sông.
Trên thuyền đánh cá có một số người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay nhiều người còn cầm vũ khí như dao, gậy.
“Bây giờ thủy tặc hung hăng ngang ngược như vậy sao?” Kim Phi cau mày hỏi.
“Tiên sinh, bọn họ khồng phải là thủy tặc, mà là binh lính của huyện bờ nam này.”
Địch An thở dài nói: “Kế từ sau khi Ngô vương tạo phản, trên Trường Giang có rất nhiều trạm kiếm soát, mồi trạm kiểm soát đều phải thu tiền.”
“Đây là binh phỉ sao?” Kim Phi cũng thở dài.
“Tiên sinh, ngài hãy về nghỉ ngơi chút đi, ta đi đuổi cổ bọn họ là được.”
Địch An gọi trợ thủ mang hai chuồi tiền dồng tới, đi đến mép boong tàu.
Đám binh lính đó nhận tiền, cũng không làm khó, vô cùng vui vẻ di chuyến thuyền đánh cá rời đi, thuyền lớn thuận lợi thông quan trạm kiểm soát đầu tiên.
Điều khiến Kim Phi không ngờ tới là chỉ sau một ngày rưỡi, bọn họ đã gặp được trạm kiểm soát thứ hai.
Mặc dù Địch An đã cố gắng hết sức để đi nhanh nhất, nhưng dù sao bọn họ cũng đang ngược dòng, một ngày rưỡi bọn họ mới chỉ đi được chưa đầy sáu mươi kilomet.
“Trạm kiểm soát này cũng quá dày đặc nhỉ?” Kim Phi cau mày nói: “Chưa tới sáu mươi kilomet đã có hai trạm kiểm soát, đoạn đường trở về Xuyên Thục này phải đi qua bao nhiêu trạm kiếm soát chứ?”
“Không còn cách nào khác, thế đạo hỗn loạn, binh lính khắp nơi đều muốn kiếm lợi nhuận, dù sao cũng không mất gì”.
Địch An nói: “Gần đây có rất nhiều người bán hàng rong đã không làm nữa.”
“Đây không phải là địa bàn của Ngô vương sao, hắn không quản lý sao?” Kim Phi hỏi.
Mấy tháng trước khi Kim Phi đến Đông Hải, thỉnh thoảng trên sông sẽ có tình huống tắc nghẽn.
Nhưng mâỳ ngày nay y ra ngoài hóng mát, trên mặt sông đều trống khồng, ngoại trừ hai chiếc thuyền của bọn họ, ngay cả thuyền đánh cá cũng khó có thể nhìn thấy được.
“Hiện tại Ngô vương đang bận tranh giành Hợi Châu với Sở vương, sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này?”
“Haiz!” Kim Phi nhìn thấy trợ thủ của Địch An xách túi tiền tới thì thở dài và quay trở lại khoang thuyền.
Trong những ngày kế tiếp, dường như mồi ngày đều gặp một trạm kiểm soát, càng ngày càng đòi nhiều phí qua đường hơn.
Lúc đầu chỉ là hai chuồi tiền đồng, mấy ngày sau đã tăng lên sáu chuỗi.
Bởi vì binh lính lập trạm cũng phát hiện ra thuyền chở hàng trên sống càng ngày càng ít, biết số tiền này không thế thu được quá lâu, cho nên càng càng càng tàn ác hơn.
Đây không phải là điều Kim Phi khó chịu nhất, dù sao Đại Khang là một nền kinh tế nông nghiệp nhỏ, nhiều nông dân đều là tự cung tự cấp, ngay cả khi trên Trường Giang không có một con thuyền nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến dân chúng.
Người thực sự bị ảnh hưởng là giai cấp quyền
quý.
Không có giao thông vận chuyển, hàng hóa sẽ không thể lưu thông, đám quyền quý ở Xuyên Thục sẽ không thể ăn được cá muối khô ở Đông Hải, cũng như hoa quả từ phương nam.
Điều thực sự khiến Kim Phi khó chịu và lo lắng là những ngày gần đây y thường xuyên nhìn thấy những thi thể chết trôi trên sông.
Hôm qua nhìn thấy hơn một trăm thi thể, trên mỗi thi thể dều có những vết thương gớm ghiếc, rõ ràng là đã có hai phe người ngựa đánh nhau trên thượng nguồn, những thi thế này đều là những binh lính chết trong trận chiến.
Ngoại trừ những thi thể thỉnh thoảng xuất hiện, Kim Phi còn thường nhìn thấy bọn thổ phỉ cướp bóc những ngôi làng dọc bờ biển.
Bây giờ đứng trên boong thuyền, y có thế nhìn thấy làn khói cuồn cuộn từ các bên ở hai bờ trái phải.
Không phải là hỏa hoạn, mà là sau khi thổ phỉ cướp làng xong, phóng hỏa đốt nhà lá đế mua vui hoặc là thể hiện uy lực.
Đến nỗi Kim Phi không biết những thổ phỉ này rốt cuộc là thổ phỉ thật hay là kẻ giả danh nữa.
Y chỉ biết, điều mình lo lắng nhất đã xảy ra.
Thiên hạ loạn rồi!

Advertisement
';
Advertisement