Trước kia khi Trần Cát còn nắm quyền, muốn điều động quân đội địa phương rất khó khăn, bọn quyền quý vì lợi ích của mình mà luôn ra sức đùn đẩy. Nếu thực sự không đùn đẩy được nữa, bọn chúng sẽ đưa ra rất nhiều điều kiện.
Nhưng từ khi các vương bắt đầu giao chiến với nhau, lực chiến đấu của đội quân trong tay bọn quyền quý đã tăng lên nhanh chóng.
Buổi chiều hôm đó khi mưu sĩ và quận trưởng bàn bạc xong đối sách, mệnh lệnh đã được truyền đến doanh trại thủy quân của Ngô vương cách đó mâỳchục dặm.
Mưu sĩ và quận trưởng cũng rất coi trọng chuyện này, họ cùng nhau chạy ra bờ sông.
Cái gọi là doanh trại thủy quân, chẳng qua chỉ là một nhóm thuyền buôn, thuyền chở hàng và thuyền đánh cá được Ngõ vương vơ vét ở khắp nơi, cải tạo đơn giản, góp lại với nhau để đối phó với sở vương.
Mặc dù lực chiến đấu không cao, nhưng số lượng lại rất nhiều, bao phủ kín cả nửa mặt sông.
Cách doanh trại thủy quân hơn hai mươi dặm chính là địa bàn của sở vương. Sau khi quận trưởng chạy đến doanh trại, lập tức triệu tập giáo úy của doanh trại thủy quân đến họp.
Chạng vạng, Kim Phi lại lên boong thuyền, vẻ
mặt buồn bã nhìn về phía Tây.
Sau khi quét sạch thuyền lớn của đối phương, gió Đông cũng ngừng thổi, lại không tìm thấy người chèo thuyền, thuyền chở hàng chỉ có thể dựa vào nhân viên hộ tống và thủy thủ chèo thuyền để di chuyển.
Nhưng gần đây nước sông chảy xiết, nhân viên hộ tống và thủy thủ mệt mỏi gần chết. Tốc độ di chuyển của thuyền chở hàng lại vẫn chậm như rùa bò.
Đã vài giờ trôi qua kể từ khi họ xông thẳng qua trạm kiếm soát, mà chỉ đi dược chưa đầy ba dặm.
Nếu cứ đi như vậy, không biết đến năm tháng nào mới có thế trở về Xuyên Thục.
Đây cũng là lý do khi lần đầu tiên y tới Đông Hải, lúc quay về thà cưỡi ngựa chứ không chịu ngồi thuyền.
“Tướng công, trời đã tối rồi, vào thôi!”
Đường Tiếu Bắc khoác áo choàng cho Kim Phi.
Lúc này trời đã vào thu, sau khi trời tối thời tiết đã hơi se lạnh.
Kim Phi gật đầu, cùng Đường Tiếu Bắc quay lại khoang thuyền.
Trong lòng có chuyện nên không ngủ được, Kim Phi ngồi vào trước bàn để thiết kế, muốn làm việc de bản thân bình tĩnh lại.
Bận rộn đến mãi nửa đêm, vào lúc y đang định đi ngủ thì nhìn thấy Bắc Thiên Tâm đang dựa vào
khoang thuyền nhắm mắt nghỉ ngơi lại đột nhiên ngồi thẳng người lên.
Kim Phi còn cho rằng cô ấy muốn đi ngoài, đang định đưa tay ra cầm lấy ngọn đèn dầu để đi cùng với cô ấy thì lại nhìn thấy Bắc Thiên Tâm cầm hắc đao lên.
“Sao vậy?” Kim Phi vội vàng hỏi.
“Hình như có tiếng động ở trong nước!”
Bắc Thiên Tam nhỏ giọng nói.
Kim Phi nghe vậy vội vàng nhìn ra ngoài từ vòm ánh sáng.
Nhưng gần đây đang là cuối tháng, trên trời không có trăng, xung quanh tối đen như mực, không nhìn thấy được gì cả.
Thế là y áp tai vào vòm ánh sáng, cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, y nghe thấy tiếng nước soạt soạt, mặc dù rất nhẹ, nhưng rõ ràng khác với tiếng nước chảy bình thường.
Cộng thêm phản ứng kì lạ của Bắc Thiên Tâm, Kim Phi không dám khinh thường, bèn nhanh chóng khoác thêm áo khoác rồi chạy ra khỏi khoang.
Trên boong thuyền, một vài nhân viên hộ tống gác đêm đang dựa vào cột buồm nói chuyện phiếm, thấy Kim Phi đi ra, mấy người họ vội vàng thẳng lưng lại, không dám tiếp tục nói chuyện nữa.
Kim Phi không đế ý đến bọn họ, lấy ngọn đuốc
trên cột buồm xuống, rồi đi đến mép boong thuyền.
Còn chưa kịp nhìn xuống, cánh tay đột nhiên bị Bắc Thiên Tâm kéo lại.
Sức lực của Bắc Thiên Tâm quá lớn, Kim Phi lại bất ngờ không kịp trở tay, bị kéo đến lảo đảo.
Soạt!
Một mũi tên bay sượt qua tai của Kim Phi.
Sống lưng Kim Phi lạnh toát, lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Vừa nãy nếu không có Bắc Thiên Tâm kéo lại, sợ rằng y đã bị bắn trúng đầu rồi!
Nhân viên hộ tống gác đêm cũng sợ hết hồn, lần lượt cầm nắp nồi lao tới.
Mấy người dùng nắp nồi bảo vệ Kim Phi và Bắc Thiên Tâm, rút về giữa boong thuyền.
Một nhân viên hộ tống nhặt ngọn đuốc mà Kim Phi đánh rơi xuống đất lên, ném đến lan can phía bên ngoài. Đồng thời giơ nắp nồi lên vọt tới bên cạnh lan can rồi nhìn lướt xuống.
Giây tiếp theo, sắc mặt của nhân viên hộ tống này lập tức trở lên trắng bệch.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt của ngọn đuốc, anh ta nhìn thấy có vài con thuyền đánh cá nhỏ xuất hiện ở cách đó không xa, đang đến gần thuyền lớn.
“Mau, đánh chiêng đi! Có địch tập kích!”
Nhân viên hộ tống này hét lên.
Keng keng keng!
Tiếng chiêng dồn dập phá vỡ bầu trời đêm.
Chỉ nửa phút sau, Thiết Chùy chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng đã cầm hắc đao xông lên boong thuyền.
Thấy Kim Phi không sao, Thiết Chùy thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng kéo Kim Phi vào trong khoang thuyền.
Nhưng vào lúc này, ở mũi thuyền truyền tới một tiếng nổ cực lớn.
Một nhân viên hộ tống nhanh chóng lao đến, ném một cây đuốc xuống đế kiểm tra tình hình.
“Không xong rồi, là cung nỏ hạng nặng!” Nhân viên hộ tống hét lên: “Có cung nỏ hạng nặng…”
Còn chưa kịp nói xong, thì có mấy mũi tên bay tới, trong đó có một mũi bắn đã trúng cổ của anh ta.
Nhân viên hộ tống nghiêng người rồi rơi xuống nước.
“Con mẹ nó, đốt lửa lên cho ông, ông đây muốn xem thử tên khốn kiếp nào dám lén lút bắn tên ồng đây!”
Thiết Chùy tức den mức giậm chân.
Từ sau khi gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, chỉ có bọn họ dùng cung nỏ hạng nặng để đánh người khác, chưa có ai dùng cung nỏ hạng nặng để đánh lại bọn họ cả!
Điều này khiến cho Thiết Chùy vô cùng bực bội.
“Lúc này mà còn châm lửa, sợ bọn chúng nhìn không rõ sao?”
Kim Phi đá Thiết Chùy một cái: “Có pháo hoa không, đi lấy một thùng ra đây!”
Sau khi lấy được pháo hoa, Kim Phi lập tức lấy diêm ra đốt.
Phụt!
Tiếng pháo hoa rít lên bay vào không trung.
Nương theo ánh sáng của pháo hoa khi nổ tung, Kim Phi nhìn thấy phía thượng nguồn, khắp nơi đều là thuyền bè đủ kích thước.
Mấy chiếc thuyền gần đây gần như đã đến bên dưới thuyền chở hàng rồi.
“Mau, mau dập hết lửa lại, nhổ neo chèo lại phía sau!” Kim Phi cao giọng hô lên.
Lúc này địch ở trong tối, họ ở ngoài sáng. Nếu châm thêm lửa sẽ trở thành tấm bia để chúng bắn.
Ai biết có bao nhiêu kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối chú?
Biện pháp duy nhất là cũng hòa mình vào bóng tối, sau đó dựa vào sự che chắn của bóng đêm để xuôi dòng xuống dưới. Dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi tầm bắn của kẻ thù.
Thuyền trưởng đến sau đúng lúc nghe được lời Kim Phi, bèn nhanh chóng bố trí người nhổ neo.
Thiết Chùy cũng hiểu ra, vừa kêu người dập hết đuốc, vừa dẫn theo người đi tới bế xả.
Bể xả của chiếc thuyền này dài đến ba trượng, cần mấy người mới có thế lay chuyển được.
Ngoài việc chèo thuyền, còn có thế tông vào những chiếc thuyền nhỏ đang ý đồ tiến lại gần.
Dưới sự tác động kết hợp của dòng nước chảy và bể xả. Thuyền chở hàng chậm rãi tăng tốc, trôi về phía hạ lưu.
Chèo thuyền như vậy là rất nguy hiểm, vì vậy sau khi trôi xuống được nửa tiếng đồng hồ, Kim Phi nghe thấy tiếng nước chảy trên mặt nước càng ngày càng xa, bèn bảo nhân viên hộ tống thu một bên bế xả lại, điều chỉnh cho thuyền chở hàng chạy từ từ, dựa vào mặt sông phía bắc rồi lại dừng lại.
Biện pháp này rất hiệu quả, lúc này thuyền chở hàng không có chút ánh sáng nào, cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối.
Kẻ (Tịch mất dấu mục tiêu, cũng không mù quáng đuổi theo, lần lượt thả neo dừng lại trên mặt sông, chờ chỉ thị tiếp theo.
Kiên trì chống đỡ đến khi trời hừng sáng, Kim Phi nhìn xung quanh, tức đến mức suýt bật cười.
Đây không phải là trạm kiếm soát sao?
Hôm qua bận rộn cả một ngày trời, mà xuôi dòng trôi dạt có nửa giờ, đã trở lại điểm xuất phát rồi…
Điểm đáng sợ nhất là cách đó vài dặm cũng có vài con thuyền nhỏ đang trôi nổi, lúc này xuyên qua
màn đêm mờ mịt đã có thế nhìn thấy thuyền chở hàng.
Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ chèo đến bên bờ, một phủ binh nhảy xuống thuyền, chạy như bay về phía thượng du.
Không cần đoán, Kim Phi cũng biết là hắn ta đi báo tin.
Quả nhiên, trong vòng chưa đầy một giờ, mặt sông phía thượng du đã xuất hiện những chấm đen nhỏ dày đặc.
Mỗi một chấm đen nhỏ là một chiếc thuyền.
Điều khiến các nhân viên hộ tống bất ngờ là lần này bọn họ không nhìn thấy chiếc thuyền lớn nào giống như hôm qua cả, toàn bộ đều là những chiếc thuyền đánh cá rất nhỏ.
Kim Phi bỏ kính viền vọng xuống, nặng nề thở dài.
“Xem ra bên kia có cao nhân tới rồi!”