Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khi đội thuyền ở trên sông đến càng ngày càng gần, sắc mặt của Kim Phi cũng trở nên càng khó coi.
Hầu như đội thuyền mà đối phương phái tới đều là thuyền nhỏ dài một hai trượng, hai ba trượng.
Kim Phi đã đặc biệt chuẩn bị riêng mũi tên cung nỏ hạng nặng cho thủy chiến, trục mũi tên chứa đầy thuốc nổ, có khả năng xuyên qua giáp, cắm vào khoang thuyền sẽ phát nổ khiến cho thuyền địch chìm nghỉm.
Cho dù là thuyền lớn hay thuyền nhỏ, chỉ cần một mũi tên là xong chuyện.
Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra được điều này, vì vậy không phái thuyền lớn tới nữa, mà cho rất nhiều thuyền nhỏ tới.
Mục (Tích chính là làm tiêu hao mũi tên của cung nỏ hạng nặng.
Không thế không nói, chiêu này quả thực đã đánh trúng vào điểm yếu của Kim Phi.
Mặc dù chế tạo mũi tên này không quá khó, nhưng quy trình làm tương đối phức tạp. Dùng nó đế đối phó với mấy con thuyền bé này thực sự giống như giết gà dùng dao mổ trâu.
Mấu chốt là số lượng mũi tên có hạn, mà thuyền nhỏ trên sồng lại thực sự quá nhiều.
Nếu như đánh chìm từng chiếc một, e rằng mũi tên cũng phải tiêu tốn hơn nửa.
Có rất nhiều ngư dân ở dọc bờ sông Trường Giang, cho dù là mua hay là cướp, kiếm thêm mấy trăm chiếc thuyền nhỏ như thế này là chuyện dề như trở bàn tay.
Nếu lần này dùng hết mũi tên, vậy lần sau thì phải làm sao đây?
“Tiên sinh, có quá nhiều thuyền nhỏ, không thể dùng cung nỏ hạng nặng được, chúng ta dùng nỏ cầm tay đi?”
Thiết Chùy cũng nhận ra được vấn đề, bèn kiến nghị: “Loại thuyền nhỏ này ở quá thấp, cách chiến đấu duy nhất của bọn chúng là sau khi đến gần sẽ đục thuyền. Khi bọn chúng tới gần các huynh đệ chỉ cần dùng nỏ cầm tay hoặc thanh giáo dài là có thế đánh lui được bọn chúng!”
Tìm kiếm ở Đông Hải mấy tháng, Thiết Chùy đã đánh nhau với cướp biển vài lần, cũng xem như là có chút kinh nghiệm.
Kim Phi tạm thời không nghĩ ra được cách nào hay hơn, bèn gật đầu nói: “Cứ làm như vậy trước đã, nhưng cho người mang thêm hai chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ra đây. Ngoài ra chuẩn bị kĩ dầu hỏa, tránh để xảy ra việc ngoài ý muốn.”
“Được!” Thiết Chùy nhanh chóng chạy xuống dưới boong thuyền, bố trí người mang thêm hai chiếc cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá lên thuyền.
Thuyền nhỏ dày đặc xuôi dòng mà trôi xuống tốc độ rất nhanh, nhân viên hộ tống vừa lắp xong
cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá mới, đối phương đã cách thuyền hàng rất gần fôi.
Phía sau có một con thuyền đánh cá đột nhiên vang lên tiếng trống nặng nề, thuyền nhỏ lần lượt tăng tốc, lao về phía thuyền đánh cá.
Đúng như Thiết Chùy nghĩ, những chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng đến gần thuyền lớn, phủ binh trốn ở trong khoang thuyền nhỏ lần lượt lấy búa và đục ra.
“Bắn tên! Bắn tự do!”
Dưới sự ra ra lệnh của Thiết Chùy, các nhân viên hộ tống đồng loạt giơ nỏ cầm tay lên, nhắm thẳng vào những thuyền nhỏ ở xung quanh.
Nhưng phủ binh cũng sớm đã có chuẩn bị, lần lượt giơ nắp nồi hay ván cửa lên trên đỉnh đầu làm lá chắn, sau đó tiếp tục đục thuyền.
Còn có một vài phủ binh giương cung lên bắn tên vào thuyền chở hàng.
Nhưng thuyền nhỏ cứ lắc lư trên mặt sông đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự chuẩn xác của đối phương, chỉ kịp bắn vài mũi tên đã bị các nhân viên hộ tống giết chết rồi.
Nhưng mũi tên của các nhân viên hộ tống cũng rất khó làm tổn hại đến đối phương.
Xung quanh thuyền chở hàng bao phủ bởi tiếng leng keng.
Phát hiện bắn tên không có tác dụng, Thiết Chùy chỉ đành hạ lệnh dùng giáo tre đâm xuống.
Hiệu quả lần này tương đối rõ ràng, mặc dù giáo tre không thể đâm thủng ván gổ, nhưng lại đẩy được thuyền nhỏ ra.
Nhưng rất nhanh thuyền nhỏ lại chèo tới.
“Cứ như vậy thì không phải cách, cho người đun nước sôi mang qua đây, dùng nước sồi tạt bọn chúng!”
Thiết Chùy lạnh lùng nói.
Theo lệnh của Thiết Chùy, nhân công trên thuyền và nhân viên hộ tống bắt đầu nhanh chóng hành động.
Ai bắc nồi thì bắc nồi, ai xách nước thì xách nước, ai lấy củi thì lấy củi.
Ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng ôm một bó củi chạy tới giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, trên boong thuyền của thuyền chở hàng đã bắc lên từng chiếc nồi sắt, các nhân viên hộ tống dùng gáo sắt múc nước sôi sùng sục tạt xuống dưới.
Phủ binh ở bên dưới bị nước sôi dội lên người, nóng đến mức la hét ầm ĩ, nhiều phủ binh đang giơ nắp nồi và ván cửa đều vứt đi thứ mình (Jang cầm trên tay.
Nhân cơ hội này, các nhân viên hộ tống giết được khá nhiều phủ binh, tạm thời xem như đánh lui được một làn sóng công kích.
Bờ phía Bắc, một vài người dân thức dậy sớm
để đến bờ sông đánh cá và lấy nước nghe thấy được động tĩnh, bèn nhao nhao đứng ở bên bờ hóng chuyện.
Mưu sĩ và quận trưởng đã thay quần áo, cũng hòa vào dòng người.
“Những người này ra tay tàn nhẫn, có lẽ không phải nhân công trên thuyền bình thường, mà là nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viền cải trang thành nhỉ?”
Quận trưởng nhìn trận chiến trên sông, vuốt râu nhận xét: “Ta thực sự rất tò mò, trên chiếc thuyền này rốt cuộc đang chở hàng hóa gì, mà có thế khiến cho tiêu cục Trấn Viền huy động nhiều người như vậy?”
Dứt lời, thây mưu sĩ không đáp lời, bèn quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy mưu sĩ lúc nào cũng điềm tĩnh, hai mắt lúc này lại mở to, miệng há rộng đến mức có thế nhét được một quả trứng.
“Dương tiên sinh, ông sao vậy?” Quận trưởng hỏi.
“Mục đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi.” Mưu sĩ lẩm bấm: “Hình như ta vừa nhìn thấy Đường Tiếu Bắc!”
“Đường Tiểu Bắc là ai vậy?” Quận trưởng vẫn chưa ngạc nhiên.
“Đường Tiểu Bắc là tiếu thiếp của Kim Phi, lần này đã cùng với Kim Phi ra khơi!”
Mưu sĩ nhỏ giọng đáp: “Dựa theo tình báo, cô ta
đáng nhẽ nên chết cùng Kim Phi rồi mới đúng, sao lại
có thể xuất hiện ở đây?”
Quận trưởng nghe vậy, hai mắt cũng lập tức trợn to!
Ông ta nghe hiểu ý của mưu sĩ.
Đường Tiểu Bắc ở đây, vậy rất có khả năng Kim Phi vẫn chưa chết!
“Dương tiên sinh… ông… không phải ông nhìn nhầm fôi đấy chứ?”
Quận trưởng run rẩy hỏi.
Nếu như Kim Phi chưa chết, vậy lớn chuyện rồi!
“Ta cũng hy vọng mình đã nhìn nhầm, nhưng ta đã từng tới Giang Nam giúp Ngô vương mua châu Thủy Ngọc, đã nhìn thấy Đường Tiểu Bắc vài lần, cho nên sẽ không nhìn nhầm được đâu!”
Mưu sĩ nói: “Từ phía Tây đếm đến cái nồi thứ ba, người phụ nữ đang đổ nước vào nồi đấy chính là Đường Tiếu Bắc!”
“Đường Tiểu Bắc còn sống, vậy có phải Kim Phi cũng còn sống khồng?” Quận trưởng hói: “Kim Phi là kẻ nào trong số đó?”
“Ta chưa từng nhìn thấy Kim Phi, nên không biết.” Mưu sĩ lắc đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Quận trưởng có phần do dự.
‘Chuyện này quan hệ rất lớn, chúng ta phải
nhanh chóng báo lại cho Ngô vương, tìm một người đã từng nhìn thấy Kim Phi tới đế xác nhận!”
Mưu sĩ nói xong, bèn xoay người chạy đi.
Trên mặt sông, trận chiến vẫn còn đang diễn ra.
Nhưng sự tiến công của phủ binh lại càng ngày càng suy yếu.
Trước khi tới, cấp trên đã đồng ý với bọn họ, chỉ cần đục thủng thuyền lớn, một lồ một trăm lạng bạc. Giết được một người bất kì ở trên thuyền, cũng được một trăm lượng bạc.
Hiện nay loạn lạc xảy ra ở khắp nơi, giá cả leo thang, lương của phủ binh cũng rất khó để nuôi sống được gia dinh, một trăm lượng bạc đối với một phủ binh bình thường mà nói, đã đủ để bọn họ liều mạng rồi.
Theo những gì phủ binh thấy, bọn có có nhiều người cùng xồng đến như vậy, đục một cái lồ ở trên thuyền thì có gì khó chú?
Khung cảnh hồn loạn như vậy, lén bắn chết một nhân công trên thuyền không phải rất đơn giản sao?
Nhưng mà thực tế lại rất tàn khốc.
Bọn họ bao vây thuyền chở hàng giao chiến gần một nén hương fôi, căn bản không có ai có thể đục thủng được vách ngăn của thuyền chở hàng!
Ngược lại có hai người lén lút bắn tên giết chết nhân công trên thuyền, rất nhanh bọn họ cũng đã bị nhân viên hộ tống bắn chết.
Người cũng mất rồi, cho dù bên trên có đưa tiền cho người nhà bọn họ, thì cũng có ích gì?
Vì vậy càng ngày càng có nhiều phủ binh muốn bỏ cuộc.
Thiết Chùy cũng là cao thủ lão luyện chinh chiến đã lâu trên sa trường, lập tức nhận ra được sĩ khí của phủ binh đã thay đổi, bèn cao giọng quát: “Lão Bổng Tử, đánh cho ta!”
Một nhân viên hộ tống đã chuẩn bị từ trước lập tức đánh vào lầy của cung nỏ hạng nặng.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ tung, một chiếc thuyền đánh cá ở bên phải thuyền chở hàng bị nổ thành một lỗ lớn.
Các phủ binh vốn dĩ muốn rút lui, phát hiện nhân viên hộ tống lại điều động thêm cung nỏ hạng nặng, tuyến phòng thủ cuối cùng ở trong lòng cũng lập tức bị đánh tan, chen lấn nhau chật vật chạy trốn.

Advertisement
';
Advertisement