Binh bại như núi đổ.
Đường Tiểu Bắc nhìn mặt sồng, vô thức nhớ lại những lời Kim Phi nói.
Lúc này, lòng quân phủ binh đã hoàn toàn lung lay, Thiết Chùy phái người liên tục tấn công những chiếc thuyền nhỏ bị tụt lại phía sau, thuyền nhỏ của phủ binh giống như một đàn vịt bị xua đuổi chạy tán loạn.
Nhưng những chiếc thuyền nhỏ mà bọn họ lái lại không hề linh hoạt như đàn vịt nên đã tụ lại thành đám trên sông.
Thỉnh thoảng lại thấy có vài chiếc thuyền bị lật, phủ binh trên thuyền rơi xuống nước bị những chiếc thuyền khác đè lên đầu.
Cũng may nước sông đang chảy, dù những chiếc thuyền vần chen chúc một chỗ nhưng vẫn trôi theo dòng nước.
Đến khi thuyền nhỏ của phủ binh trôi xa, thuyền trưởng lập tức phái thuỷthủ ngồi thuyền xuống kiểm tra.
Thiết Chùy cũng sắp xếp nhân viên hộ tống dọn dẹp boong thuyền.
“Thương vong thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Có hai anh em bị trúng tên, một người chết một người bị thương, người bị thương cũng không biết có thể sống sót được hay không.” Thiết Chùy trả lời.
“Còn một chiếc thuyền nữa thì sao?” Kim Phi tiếp tục hỏi.
Tổng cộng có hai chiếc thuyền chở hàng, lực lượng thủ vệ của chiếc kia không bằng chiếc này nhưng vị trí gần chót, bị tấn công ít hơn.
“Vừa fôi ta đã phái người qua hỏi, bọn họ không có thương vong.”
“Vậy thì tốt!”
Kim Phi gật đầu, thấy thủy thủ kiểm tra đã lên thuyền, y và Đường Tiểu Bắc, Thiết Chùy cùng sang đó.
“Thế nào rồi?” Thuyền trưởng hỏi.
“Bốn phía đều bị khoét rất nhiều lỗ nhưng đều chưa xuyên qua, chỗ bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.” Thủy thủ trả lời.
Hôm qua thuyền chở hàng bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, nhưng vẫn cách mặt nước một đoạn, nước không bị tràn vào.
Sau khi đậu thuyền, thuyền trưởng phái người xuống tiến hành tu sửa.
“Chiếc còn lại thì sao?” Thuyền trưởng lại hỏi.
“Thuyền bên kia bị đâm một lỗ nhỏ, nhưng đã được chặn lại fôi.” Thủy thủ trả lời.
“Tiên sinh, bây giờ chúng ta đi tiếp hay là sửa những chỗ bị hỏng trước rồi đi?” Thuyền trưởng hỏi.
‘Cứ sửa xong rồi hẵng đi.” Kim Phi nói.
Thuyền trưởng dần thủy thủ rời đi, Kim Phi vịn
vào lan can, cau mày.
“Chúng ta đã thắng trận rồi, sao mặt mày vần ủ rũ thế?”
Đường Tiểu Bắc giơ tay vuốt trán Kim Phi.
“Lần này chỉ là dò xét kẻ địch, sau này nhất định sẽ có càng nhiều trận chiến hơn!”
Kim Phi quay đầu nhìn Thiết Chùy: “Thông báo tin ở đây cho Hạ Nhi biết, bảo nàng ấy sắp xếp người tới hỗ trợ!”
Việc xông thẳng qua trạm kiểm soát ngày hồm qua chính là một canh bạc đánh cược xem giáo úy ở trạm kiểm soát có dám đuổi theo danh bọn họ hay không.
Sự thật đã chứng mình, bọn họ đã thua rồi.
Với tình huống như hiện tại, Ngô vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Dù Kim Phi không biết mưu sĩ đã nhận ra Đường Tiếu Bắc nhưng y biết đã không thế nào yên ổn được nữa.
Nhân lực trên thuyền chở hàng có hạn, vật liệu mang theo cũng có hạn, bọn họ không có khả năng chiến đấu trở về Xuyên Thục nữa.
Cách duy nhất là gọi chi viện trong làng.
“Được!” Thiết Chùy gật đầu, đi vào khoang thuyền.
Chỉ sau chốc lát, hai con bồ câu đưa thư bay từ
boong thuyền về phía tây.
Trền bờ, mưu sĩ cũng thả bồ câu đưa thư, báo cáo tình huống ở đây cho Ngồ vương.
Ngô vương và sở vương đang giao chiến nên lúc này, Ngô vương đang ở thành Khánh An cách biên giới không xa.
Nhận được tin mưu sĩ truyền tới, Ngô vương sợ hết hồn, lập tức phái người dần mấy thương nhân trong thành đã từng tới làng Tây Hà gặp Kim Phi, tới bờ sông bằng tốc độ nhanh nhất.
“Các người đã từng gặp Kim Phi fôi sao?” Mưu sĩ hỏi.
“Bấm đại nhân, đã gặp rồi.” Thương nhân gật đầu: “Ta đã từng tới làng Tây Hà mua hàng mấy lần, đã gặp y hai lần rồi.”
“Ta cũng đã gặp rồi!” Thương nhân còn lại cũng nhanh chóng lên tiếng.
“Vậy được, các người xem trên chiếc thuyền kia có Kim Phi hay không!” Mưu sĩ chỉ mặt sông hỏi.
Lúc này, thủy thủ vần đang ở trên mặt sông tu sửa thuyền bè, cách bờ bắc chỉ có mấy chục thước.
Đám thương nhân nheo mắt nhìn kỹ boong thuyền chở hàng.
“Thấy fôi, chính là người thứ sáu từ bên phải sang trên mũi thuyền.”
Một thương nhân gầy gò chỉ Kim Phi nói:
“Nhưng Kim tiên sinh tại sao lại mặc y phục thủy thủ chứ?”
“Ngươi phải nhìn thật kỹ!” Mưu sĩ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám nói láo thì cứ coi chừng cái đầu!”
“Đại nhân, ta không dám nói láo, người kia thật sự chính là Kim Phi.” Thương Nhân vỗ ngực bảo đảm.
“Đúng vậy, đúng là Kim Phi!” Những thương nhân khác cũng gật đầu theo.
Mưu sĩ gật đầu, ra hiệu cho phủ binh dẫn thương nhân xuống.
“Dương tiên sinh, Kim Phi thật sự vẫn còn sống!” Vẻ mặt quận trưởng trở nên vồ cùng khó coi: “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Cứ chờ xem Ngồ vương nói thế nào đã.” Mưu sĩ cũng không dám tùy tiện quyết định, vội vàng truyền tin cho Ngô vương.
Trong thành Khánh An, Ngô vương nhận được tin, nhanh chóng triệu tập những “Đại thần” chủ chốt tới.
Những đại thần này chính là những quyền quý Ngồ Địa ủng hộ Ngô vương lên ngồi, cũng chính là những nhân vật quan trọng trong triều dinh Ngô vương.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Dù triều đình nhỏ mới thành lập nhưng các chức quan, nghi lễ cũng được dựa theo hoàng cung Đại Khang.
Các đại thần đồng loạt quỳ xuống đất hành lề với Ngô vương.
Bình thường, đây là khoảnh khắc Ngô vương hưởng thụ nhất, nhưng hôm nay, ông ta không tài nào vui nổi, chỉ phất tay ra hiệu đám “đại thần” đứng dậy.
“Bệ hạ, khồng biết ngài truyền bọn thần tới là có chuyện gì?”
“Tể tướng” tiến lên hỏi.
“Chư vị ái khanh, báo cho các ngươi một tin xấu!” Vẻ mặt Ngô vương ảm đạm, nói: “Kim Phi vần còn sống!”
“Cái gì?”
“Sao có thế?”
Triều dinh nhỏ của Ngô vương rơi vào hoảng loạn.
Sức ảnh hưởng của Kim Phi chủ yếu ở khu vực Xuyên Thục và kinh thành, ít bách tính trên địa bàn của Ngô vương biết đến Kim Phi.
Nhưng các quyền quý lại biết rõ Kim Phi là ai, cũng biết Kim Phi quan trọng tới mức nào!
Sở dĩ nói vậy là vì nếu không phải biết Kim Phi đã chết, có cho Tứ hoàng tử thêm mười lá gan, hắn cũng không dám đoạt vị!
Các chư hầu như Ngồ vương, Sở vương lại càng khồng dám tự lập xưng vương!
“Bệ hạ, chuyện này khồng thể đùa được!” Tế tướng hỏi: “Tin này đã được xác nhận chưa?”
“Xác nhận rồi.” Ngô vương nói: “Không chỉ có Kim Phi, Đường Tiếu Bắc cũng còn sống!”
Tế tướng nghe vậy, vẻ mặt càng trở nên khó coi, một lát sau giậm chân nói: “Nhà họ Đồng hại người rồi!”
Đoàn mưu sĩ ban đầu tới Đông Hải ám sát Kim Phi đến từ mấy nhà quyền quý, chủ yếu là mưu sĩ nhà họ Đồng.
“Nhà họ Đồng đáng chết, bọn họ chưa giết chết Kim Phi, tại sao lại nói là đã giết rồi? Lại còn lấy thi thế giả ra đế gạt chúng ta?”
“Loại chuyện này sao có thế tùy tiện nói linh tinh, bệ hạ, chuyện này nhất định tìm nhà họ Đồng hỏi cho ra lẽ!”
Những đại thần khác cũng tức giận mắng nhà họ Đồng.
“Tất cả câm miệng!” Ngô vương giận đến mức đập bàn: “Nhà họ Đồng là người của Sở vương, các người muốn hỏi cho ra lẽ, ngươi cho rằng sở vương sẽ để ý tới ngươi sao?”
Các đại thần nghe vậy, bối rối cúi đầu.
Đúng vậy, Đại Khang đã chia năm sẻ bảy, nhà họ Đồng đã từng là đồng minh lúc này lại trở thành kẻ địch.
“Bệ hạ, vi thần cho rằng, sở vương chưa chắc đã biết chuyện này, nếu không cũng khồng dám tự xưng vương!”
Tế tướng nói: “Thế nên vi thần cảm thấy, chuyện này phải thương lượng với sở vương một tiếng, nói không chừng chúng ta còn có thể hơp tác’”