Trường Giang.
Kim Phi đứng chắp tay sau lưng trên boong thuyền nhìn dòng nước chuyển động, khẽ nhíu mày.
Thuyền nhỏ tấn công đã được ba ngày mà Ngô vương vần chưa phái người tới.
Nhưng Kim Phi vần không buông lỏng cảnh giác, trái lại còn cảm thấy lo lắng.
Với sự hiểu biết của y về đám quyền quý, Ngô vương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, không ra tay chứng tỏ ông ta còn đang góp nhặt lực lượng.
Cũng cho thấy rằng lần tới sẽ càng kịch liệt hơn.
Thế nên, mấy đêm gần đây, Thiết Chùy cũng sẽ sắp xếp người canh gác bốn phía thuyền nhỏ, dề phòng kẻ địch tới gần mà không biết.
Ban ngày lúc đi thuyền cũng sẽ để cho thuyền nhỏ đi trước dò đường, đóng vai lính trinh sát, nhân tiện tìm người kéo thuyền để kéo thuyền.
Nhưng bách tính ven bờ đã bị phủ binh xua đuổi, thỉnh thoảng chỉ thấy vài bách tính đói tới mức bước đi lảo đảo, đừng nói là kéo thuyền, tự đi bộ đã phải dùng gậy chống xuống đất.
Không có người kéo thuyền, mái chèo đi lại quá nặng, chỉ có thể dựa vào gió.
Đáng tiếc mấy ngày gần đây hướng gió khồng thuận, trong ba ngày thuyền chở hàng mới đi được không quá hai mươi dặm.
Thiết Chùy ra khỏi khoang thuyền, thấy Kim Phi thì đi tới: “Tiên sinh, lúc nào Mãn Thương có thế tới?”
Trước đây, Quan Hạ Nhi còn có thể truyền tin cho những trụ sở gần đây của thương hội, bảo trụ sở chuyển giao cho Kim Phi, bây giờ trụ sở của thương hội cũng rút lui, bọn Kim Phi có thế truyền tin cho làng Tây Hà, nhưng không thể nào nhận được thư hồi âm.
Thế nên bọn họ không biết lúc nào Mãn Thương tới được.
“Khó nói lắm.” Kim Phi lo lắng lắc đầu: “Chúng ta bị người ta chặn lại, bọn họ muốn tới e là khồng dề, rất có thể phải chiến đấu để tới.”
Đây cũng chính là lý do trước đây cửu công chúa không đồng ý cho Mãn Thương tới Đông Hải giao hàng.
Đám Kim Phi và Đường Tiếu Bắc chỉ là một nhóm người, có thế ấn nấp trên thuyền chở hàng của địch, nhưng dụng cụ Mãn Thương cần mang theo lại quá nhiều, hoàn toàn không thể nào qua mắt được, chỉ có thể chiến đấu.
Đến lúc đó, tin Kim Phi còn sống chắc chắn sẽ không giấu (Tược.
Đừng thấy bây giờ quyền quý gần như mất trí mà lầm, một khi biết Kim Phi vẫn còn sống, họ nhất định sẽ liên thủ lại.
Cửu công chúa không sợ làng Tây Hà bị các quyền quý tấn công, mà từ Đông Hải tới Kim Xuyên
quá xa, cô ấy lo rằng trên đường xảy ra sự cố.
Kim Phi cũng nghĩ giống cửu công chúa, thế nên mới đồng ý lời đề nghị của cô âỳ, định lặng lẽ trốn về.
Ai ngờ mới tới địa bàn của Ngô vương đã bị cản lại, cuối cùng vẫn cần Mãn Thương tới tiếp ứng.
“Tiên sinh yên tâm, Mãn Thương đi xuôi dòng, không ai có thể chống lại bọn họ!” Thiết Chùy an ủi: “Nói khồng chừng mấy ngày nữa là tới fôi.”
“Chỉ mong là vậy!” Kim Phi gật đầu.
Điều này cũng là điều duy nhất khiến Kim Phi an tâm.
Bây giờ y bị động như vậy, lý do lớn nhất chính là đi ngược dòng, có đánh thắng cũng chẳng đi được.
Mà Mãn Thương lại xuôi dòng, chỉ cần đánh thắng kẻ địch cản đường là có thể nhanh chóng rời đi.
“Tiên sinh, bên kia có rừng cây, ngài đi về phía trước đi.”
Thiết Chùy nhỏ giọng nói.
Kim Phi nhìn phía trước một chút, ven bờ quả nhiên có một rừng cây rậm rạp.
Nếu có người mang cung nỏ hạng nặng trốn trong đó, quả thật có thể bắn tới thuyền.
Rừng cây và bãi lau sậy kiểu này rất thường gặp trên bờ sông, không thế nào phái người đi lục soát từng nơi được, cách tốt nhất chính là cố gắng đưa thuyền cách xa ra.
Thật ra cách xa như vậy muốn phá hỏng thuyền chở hàng rất khó, nhưng nếu bị người ta bắn trúng thì chắc chắn chết.
Chuyện như vậy cũng khồng thể nào khống xảy ra, kiếp trước lúc Kim Phi học lịch sử đã từng nghe nói, năm đó chiến tranh Tống Liêu, quan chỉ huy nước Liêu bị quân Tống dùng cung nỏ hạng nặng bắn chết, hai nước vì thế mà đình chiến, ký kết hiệp ước Thiền Uyên nổi tiếng.
Dù khả năng này tương đối nhỏ nhưng Kim Phi không dám dùng mạng của mình ra mạo hiếm vô ích, vì vậy y xoay người chuẩn bị trở lại khoang thuyền.
Nhưng vào lúc này, phía trước lại truyền tới âm thanh mơ hồ.
“Là mũi tên lệnh! Lại còn có hai cái!”
Vẻ mặt Kim Phi và Thiết Chùy lần lượt thay đổi.
Đây là tin lính trinh sát truyền về.
Kim Phi vội vàng cầm ống nhòm ra, nhìn về phía trước.
Một nhánh sông cách đó mấy dặm, lính trinh sát ngồi thuyền cứu sinh ở ngay dưới cửa nhánh sông.
Trên thuyền có tổng cộng ba nhân viên hộ tống, một người trong đó đứng ở đuồi thuyền điều khiển cung nỏ hạng nặng, hai người khác cũng đang điên cuồng chèo thuyền.
Phía sau thuyền cứu sinh, một chiếc thuyền câu cá lái ra từ cửa sông, điên cuồng đuối theo thuyền cứu sinh.
Kim Phi thấy được mười mấy chiếc và còn nhiều chiếc nữa xông ra phía sau cửa nhánh sông.
Thuyền cứu sinh đang lênh đênh trên dòng sông, nhân viên hộ tống ở đuôi thuyền bắn hai lần liên tiếp dều hụt, chỉ có thể từ bỏ.
“Lại tới à?” Vẻ mặt Thiết Chùy thay đổi, xoay người hô: “Địch tấn công! Đánh trống!”
Giây tiếp theo, trên thuyền có tiếng trống nặng nề vang lên.
Dù là nhân viên hộ tống đang trực hay nghỉ ngơi dều nhanh chóng xông lên boong thuyền.
Boong thuyền hỗn loạn, nhưng trên thực tế mỗi người đều biết việc mình cần làm.
Có người ôm nồi ôm củi, có người xông về phía cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, trong hai phút ngắn ngủi, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chiến đấu.
Tốc độ thuyền cứu sinh xuôi dòng rất nhanh, lúc này chỉ cách thuyền chở hàng không tới một cây số.
Phía sau nó là vô số thuyền nhỏ, số lượng còn nhiều hơn cả lần trước.
“Lão Tam chuẩn bị cứu người, Lão Ngưu cũng chuẩn bị xong, bọn họ tới gần thì cứ đánh cho ta!”
Thiết Chùy lạnh lùng ra lệnh.
“Rõ!”
Mấy nhân viên hộ tống đồng loạt hô to.
Thuyền cứu sinh trôi tới dưới thuyền chở hàng, nhân viên hộ tống trên thuyền bắt lấy sợi dây thuyền chở hàng ném xuống, móc vào hai bên thuyền cứu sinh.
Nhân viên hộ tống trên thuyền chở hàng kéo dây, nâng cả người và thuyền lên.
Lúc này, thuyền danh cá của địch cũng đã tiến vào phạm vi của máy bắn đá.
Sau khi trận chiến lần trước kết thúc, đám người Kim Phi và Thiết Chùy đã tiến hành đánh giá sau chiến tranh và nhất trí rằng sử dụng máy bắn đá để đối phó với nhiều thuyền như vậy có hiệu quả hơn so với dùng cung nỏ hạng nặng.
Thế nên máy bắn đá đám nhân viên hộ tống giấu trong khoang cũng bí mật dời lên, đặt trên boong.
Một khi kẻ địch tiến vào phạm vi ném, tất cả máy bắn đá cũng đều được khởi động.
Những chiếc thuyền đánh cá này dều được Ngô vương tạm thời gom góp được, rất nhiều chiếc chỉ có một tầng, khồng chịu nối sự bắn phá của máy bắn đá.
Thiết Chùy tin rằng chỉ cần một đợt bắn, đối thủ đã có thể chịu tổn thất nặng nề.
Phủ binh cũng là một đám người ô hợp, nói khồng chừng bọn họ có thể bị đánh tan.
Nhưng điều Thiết Chùy không ngờ là thuyền
đánh cá chỉ đuổi theo thuyền cứu sinh cách xa mấy trăm thước, sau đó nhanh chóng giảm tốc độ ngừng lại.
ở khoảng cách này cung nỏ hạng nặng cũng có thể bắn tới, nhưng không nằm trong tầm bắn của máy bắn đá.
Sau đó, đám nhân viên hộ tống thấy phủ binh trên thuyền đánh cá mang lên mấy cái bình, đổ thứ gì đó vào trong nước.
“Bọn họ đang làm gì thế?” Thiết Chùy nghi ngờ.
Kim Phi cũng bối rối giơ ống nhòm lên, nhắm vào phương xa.
Một giây tiếp theo, vẻ mặt Kim Phi đột nhiên thay đổi, giận dữ hét: “Không ổn, bọn họ đổ dầu xuống sông, mau rút lui!”
“Đổ dầu?” Thuyền trưởng cũng sững sờ, ngay sau đó khàn giọng hô: “Bọn họ định châm lửa đốt chúng ta, mau nhố neo!”
“Tất cả mọi người xuống chèo thuyền đi!”
Thiết Chùy cũng đã nhận ra, gân cố hét.
Nhân viên hộ tống và thủy thủ tụ tập trên boong rốt rít xồng vào khoang thuyền.
Trên thuyền đánh cá, một giáo úy thấy váng dầu trôi ra khỏi phạm vi thuyền đánh cá thì ném một cây đuốc xuống!
Bùm!
Trên mặt sông lập tức nổi lên
Ngọn lửa trôi theo dòng nước, chậm rãi chảy tới thuyền chở hàng.