Sau trận đấu lần trước, Kim Phi và Thiết Chùy đã chuẩn bị đầy đủ.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trong khoang tối đều được trang bị cả rồi, cho dù có gặp phải cuộc công kích như lần trước, bọn họ cũng tự tin là sẽ đối phó được.
Nhưng ai ngờ đối phương lại dùng lửa để tấn công chứ.
Dầu nhẹ hơn nữa, đổ xuống nước sẽ chảy xuôi theo dòng.
Chốc lát, ánh lửa tràn mặt sông, khói bốc lên cuồn cuộn.
“Mau nhổ neo lên!”
Trên boong thuyền, thuyền trưởng vừa hô, vừa giúp thủy thủ quay tời.
Nhổ neo lên khỏi mặt nước, thuyền hàng theo nước sông từ từ di chuyển về hạ du.
Nhưng lúc này tốc độ của thuyền hàng chưa tăng, không nhanh như tốc độ trôi của dầu hỏa.
“Tiên sinh, ngài và hai vị phu nhân mau ngồi thuyền cứu sinh rời đi đi!”
Thiết Chùy kéo cánh tay Kim Phi, chạy về chồ vị trí của thuyền cứu sinh.
Bắc Thiên Tâm đứng cạnh Kim Phi, nhưng không ngăn cản Thiết Chùy.
Bởi vì cô ấy cũng nghĩ vậy.
“Buông ra!”
Kim Phi giật ra khỏi tay lồi kéo của Thiết Chùy.
Lần trước trên biển, hai con thuyền đó, chỉ có ba người là y, Bắc Thiên Tam và Đường Tiểu Bắc còn sống sót, nó luôn khiến Kim Phi hổ thẹn vồ cùng, cho dù sau này đã quay về thỉnh thoảng vần sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc đó.
Lần trước y trúng độc, không thế lựa chọn, nhưng lần này y không muốn trốn nữa.
“Lão Ninh, quay đây giúp ta một tay, đưa tiên sinh lên thuyền cứu sinh!”
Thiết Chùy duỗi tay ôm eo Kim Phi lại, chuẩn bị cưỡng ép đưa y lên thuyền cứu sinh.
“Cút xéo!” Kim Phi giơ chân đá cho Thiết Chùy loạng choạng!
“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc thế hiện nghĩa khí, muốn đi cũng không đi được nữa đâu!” Thiết Chùy gấp gáp hô to.
“Bây giờ đã không đi được nữa fôi!”
Kim Phi lắc đầu nói: “Ngô vương chắc chắn da chuẩn bị người mai phục dưới hạ du rồi, bây giờ mà ngồi thuyền cứu sinh xuống đó, cũng chỉ còn đường chết!”
Dường như để kiểm chứng cho lời Kim Phi nói, bên bờ hạ du xuất hiện một dọi phủ binh, còn đẩy mấy xe cung nỏ hạng nặng có bánh xe.
‘Vậy tiên sinh ngồi lên khinh khí cầu rời đi đi!
Thiết Chùy lại hét.
Lúc anh ta tới Đông Hải có đưa theo không ít khinh khí cầu, lúc này trên hai chiếc thuyền hàng dều có cả.
“Thiết Chùy đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ khồng đi đâu.”
Kim Phi lạnh giọng nói: “Hơn nữa, chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua!”
“Ý gì?”
Thiết Chùy nghe xong, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bắc Thiên Tâm cũng nghi ngờ nhìn sang.
Lúc này ngọn lửa đã cách thuyền hàng chưa tới năm mươi trượng, theo tốc độ bây giờ của thuyền hàng, nhiều nhất là thêm một tách trà nữa, ngọn lửa sẽ đuổi kịp.
Đến lúc đó dầu hỏa sẽ dính vào thuyền hàng, bản thân cũng bị thiêu trụi.
“Bởi vì bọn họ quá vội vàng, nên lượng dầu hỏa rất ít!”
Kim Phi chỉ vào mặt sông nói: “Các ngươi nhìn đi, vị trí sát biên của ngọn lửa đã bắt đầu tắt rồi!”
Thiết Chùy và Bắc Thiên Tâm nhìn theo hướng tay Kim Phi chỉ, quả nhiên trồng thấy diện tích của ngọn lửa đã thu nhỏ lại.
Càng tới gần thuyền hàng, diện tích ngọn lửa càng nhỏ.
Còn nhìn vào thuyền hàng, vì nhân viên hộ tống và thủy thủy đã bắt đầu chèo thuyền, nên tốc độ từ từ tăng nhanh.
Lúc ngọn lửa còn cách thuyền hàng mười mấy trượng, cuối cùng ngọn lửa cũng chẳng cháy mấy nữa, lụi tắt hoàn toàn.
Đám người Thiết Chùy và thuyền trưởng đều lộ vẻ sống sót sau tai nạn.
Nếu có thể, không ai bằng lòng chết cả.
Nhưng bọn họ chưa vui mừng được lâu, thì đã nhìn thấy thuyền đánh cá ào ào xoay mái chèo lao xuống từ thượng du.
Thể tích của thuyền đánh cá nhỏ, cộng thêm tốc độ nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thuyền lớn, dừng cách đó mấy trăm mét.
Dưới mệnh lệnh của giáo úy, phủ binh trên thuyền lại nghiêng đổ thùng dầu tiếp.
Lần này số lượng thuyền đánh cá đổ dầu hỏa còn nhiều hơn, dầu hỏa tập trung trên mặt sồng cũng dày hơn.
“Dùng tên lửa tiêu diệt chúng cho ta!”
Kim Phi lạnh giọng nói.
Xe bắn đá khồng đánh trúng thuyền (Tánh cá được, nhưng cung nỏ hạng nặng thì có thể.
Các nhân viên hộ tống nhận được mệnh lệnh,
lập tức lấy vải bông ngâm dầu hỏa ra, quấn quanh mũi tên của cung nỏ hạng nặng.
Sau khi châm lửa vào vải bông, mũi tên của cung nỏ hạng nặng gào thét bay đi, rơi trên mặt dầu.
Ầm!
Mặt dầu bị châm lửa, lập tức bốc cháy.
Lúc này các phủ binh vẫn ở trên thuyền đánh cá đổ dầu ra, thế lửa lan tràn theo mặt dầu.
Mười mấy thuyền đánh cá đang đổ dầu lập tức bị ngọn lửa nhấn chìm.
Sau phút chốc, thùng dầu hỏa trên thuyền đánh cá phát nổ, dầu hỏa bốc cháy bị nổ bay ra bốn phía, càng đốt cháy nhiều thuyền đánh cá hơn.
“Mau rút lui! Mau rút lui!”
Giáo úy phủ binh phía sau vội cao giọng hô.
Nhưng bốn phía đều là tiếng kêu gào thảm thiết, chẳng ai nghe thấy lời hắn nói.
Chẳng mấy chốc, hơn một nửa các thuyền đánh cá chi chít đã bị ngọn lửa đốt cháy.
Có điều phủ binh cũng không phải kẻ ngốc, dù khồng nghe thấy mệnh lệnh của giáo úy, nhưng vần dồn dập chống sào đẩy thuyền lùi lại.
Đợi ngọn lửa lớn qua đi, người của dọi thuyền đánh cá đã mất đến bảy phần, còn ba phần kia thì khồng dám tới gần thuyền hàng nữa.
‘Ha ha ha, tự mình hại mình!
Thiết Chùy vồ vào lan can sung sướng cười to, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng đầy kính phục.
Quả nhiên tiên sinh sẽ không khiến ta thất vọng!
Vừa nãy anh ta đã tuyệt vọng, cảm thấy chìm vào bế tắc rồi, hôm nay chắc chắn phải chết.
Không ngờ Kim Phi lại nhanh chóng tìm được cách đối phó.
Bắc Thiên Tam và Đường Tiểu Bắc theo sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lông mày Kim Phi vẫn cau chặt, lộ vẻ tâm sự nặng nề.
“Tướng công, không phải kẻ địch đã bị đánh lui rồi sao? Sao chàng còn tâm sự nặng nề nữa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Chúng sẽ không chịu để yên đâu,” Kim Phi lo lắng nói: “Chúng có thế nghĩ tới cách dùng lửa tấn cồng, sẽ khồng có lợi cho chúng ta lắm!”
“Dùng lửa tấn công thì sao, chúng mà dám tới nữa, thì cứ đối phó với chúng như vậy thôi!” Thiết Chùy hưng phấn nói.
“Nếu chúng đổ dầu vào ban đêm thì sao? Nếu bọn chúng đứng trên bờ đổ dầu thì sao? Nếu bọn chúng đổ dầu ở trên cả hai bờ thượng hạ du cùng lúc thì sao?” Kim Phi hỏi.
“Cái này…” Thiết Chùy nghẹn họng.
Vừa nãy có thể mau chóng phát hiện ra dầu hỏa, là do bây giờ là ban ngày, có thể dề dàng nhìn thấy.
Mấy ngày gần đầy trời đêm cứ tối sầm lạt nếu phủ binh mà đố dầu vào ban đêm, thì bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được.
Vừa nãy thuận lợi như vậy nguyên nhân lớn nhất là do ngọn lửa đốt vào thuyền đánh cá, kẻ định chắc chắn đã nhận được bài học rồi.
Nếu như lời Kim Phi nói, do dầu từ trên bờ, vậy cho dù bọn họ có châm lửa vào mặt dầu, cũng không uy hiếp trên bờ được.
Đặc biệt là khả năng cuối cùng mà Kim Phi nói, càng đáng sợ hơn.
Nếu kẻ địch đổ dầu ở cả thượng hạ du cùng lúc, vậy cho dù thuyền hàng chạy về đâu, cũng không trốn được!
Dường như để xác minh lời Kim Phi nói, thuyền đánh cá còn sống sót cũng không tháo chạy, mà ào ào sáp lại gần bờ phía nam, ôm những thùng dầu hỏa xuống.
Thiết Chùy vừa chuẩn bị cho thuyền lớn tới gần, thì mấy giá đỡ cung nỏ hạng nặng trên bờ đã dồn dập nhắm vào thuyền hàng, tiến hành đe dọa.
Lúc này thuyền lớn ở giữa sồng, cách khá xa, cung nỏ hạng nặng không đe dọa được, nhưng nếu tới gần trong phạm vi trăm trượng, thuyền hàng cũng không mang theo cung nỏ hạng nặng được.
Thiết Chùy bất lực, đành để thuyền hàng tiếp tục chạy ở giữa sông.
‘Tiên sinh, vậy bây giờ phải làm sao?” Thiết
Chùy hỏi.
Kim Phi khồng đáp, mà cau mày vịn vào lan can, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ chiến lược.
Sau chốc lát, Kim Phi đột nhiên ngấng đầu nói: “Các ngươi còn nhớ đoạn sồng mà chúng ta đi qua trước khi xông thẳng vào trạm kiểm soát không?”
“Nơi nào?” Thiết Chùy hỏi.
“Nơi mà chúng ta nhìn thấy có thổ phỉ phóng hỏa đấy!”