Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Tại lô cốt Hà Gia, tên cường hào ác bá Hà viên ngoại dẫn theo một vài thân hào địa phương đang chiêu đãi các tướng lĩnh binh lính.
Một chiếc bàn dài bày đầu thức ăn và rượu.
“Lưu tướng quân, chúc ngài xuất quân chiến thắng, một đòn giết chết tên nghịch tặc Kim Phi!”
Hà viên ngoại nâng ly rượu lên: “Nào, các vị, kính Lưu tướng quân một ly!”
“Tên nghịch tặc Kim Phi chỉ có hai chiếc thuyền, Lưu tướng quân dần đại quân hơn mười ngàn người, cho dù mỗi người phun một miếng nước bọt cũng có thể nhấn chìm y!”
“Lưu tướng quân, chúng ta chờ ngài khải hoàn trở về!”
“Kẻ loạn thần tặc tử làm điều ngang ngược như Kim Phi, đáng chết khồng có chồ chôn!”
Mấy thân hào địa phương cũng rối rít nâng ly lên, có người nói tốt, có người lại chửi rủa Kim Phi.
Lưu tướng quân ngồi ở vị trí đầu, loạng choạng đứng dậy với sự giúp đỡ của tỳ nữ, cầm ly rượu lên đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ dữ dội từ bên ngoài.
Sau đó chỉ thấy ngọn lửa ngất trời ở bên ngoài pháo đài, từng tiếng nố liên tiếp vang lên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu tướng quân bị dọa sợ hãi run lên, đẩy tỳ nữ ra, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
“Báo cáo tướng quân, hình như là kho dầu hỏa bị cháy!”
Cận vệ canh cửa miệng toàn mùi rượu nói.
“Ta không bị mù, đương nhiên biết là cháy kho dầu hỏa rồi, ta muốn biết là tại sao?”
Lưu tướng quân đỏ mắt hỏi.
Mặc dù kỷ luật của binh lính lỏng lẻo, nhưng bọn họ cũng biết được tầm quan trọng của việc phòng cháy ở kho dầu hỏa.
Cho nên, dầu hỏa vần luôn được bảo quản riêng, ban đêm ngay cả một ngọn được cũng không dám thắp.
Vừa rồi cận vệ vần luồn uống rượu với tướng quân ở đây, sao hắn ta biết được tại sao chứ?
Hắn đang muốn tìm người hỏi thì nơi binh lính tập trung lại xảy ra vụ nổ liên tiếp.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ lô cốt Hà Gia vô cùng hồn loạn, một số binh lính bị tiếng nổ dọa sợ tè ra quần, chạy lung tung như ruồi không đầu, cũng có người xách thùng nước muốn đi đến kho dầu dập lửa cứu hỏa.
Nhưng dầu bắt lửa thì không thể dùng nước để dập được, càng đổ nhiều nước, lửa càng lớn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ kho dầu hỏa đã hoàn toàn biến thành biển lửa, rất nhiều binh
lính đi dập lửa đều bị biển lửa nuốt sống.
Lưu tướng quân đang say hoàn toàn bị dọa tỉnh, phát hiện ra rất nhiều binh lính nhìn lên trời với vẻ mặt sợ hãi, ông ta cũng ngẩng đầu lên theo.
Dưới ánh lửa cháy trong kho dầu hỏa, Lưu tướng quân nhìn thấy trên trời có hai bóng đen khổng lồ không biết là thứ gì, giống như bóng ma lơ lửng bay trên bầu trời lô cốt Hà Gia.
“Cái này….. Cái này là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viền!”
Dù sao cũng là tướng quân thống lĩnh hơn mười ngàn binh lính, mặc dù Lưu tướng quân chưa từng tận mắt nhìn thấy khinh khí cầu, nhưng cũng đã từng nghe những tin đồn về khinh khí cầu.
“Tất cả mọi người tản ra đi!”
Lưu tướng quân vầy tay, gân cổ gào lên.
Nhưng khung cảnh hồn loạn đến mức cận bên đứng bên cạnh ông ta cũng không nghe rõ ông ta đang hét cái gì, chứ đừng nói đến những binh lính khác.
Doanh trại xảy ra tình huống khồng rõ ràng, các tiểu đội trưởng binh lính không dám tự mình đưa ra quyết định, lập tức tìm lãnh đạo báo cáo xin chỉ đạo.
Cho nên càng ngày càng nhiều binh lính đi về vị trí của Lưu tướng quân.
Những nhân viên hộ tống trên bầu trời phát hiện ra, lập tức ném nhiều quả lựu đạn về sân nơi Lưu
tướng quân đang đứng, một trong những quả lựu đạn vừa vặn rơi ngay dưới chân Lưu tướng quân.
Đường đường là đại tướng quân binh lính, lại bị nổ chết một cách không rõ ràng như vậy.
Hầu hết các tiểu đội trưởng đến báo cáo cũng dều bị nổ chết.
Kỷ luật của binh lính vốn đã kém, lại mất đi chỉ huy, hoàn toàn hồn loạn, số lượng binh lính chết vì giẫm đạp cao hơn nhiều so với số lượng người bị lựu đạn nổ chết.
Cho dù các nhân viên hộ tống ngồi trên khinh khí cầu rời đi, sự hỗn loạn này vần kéo dài chó đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Ngày hôm sau, Ngô vương phái người đến tiếp quản, phát hiện ra mười ngàn binh lính chỉ còn lại khồng tới sáu ngàn người.
Thật ra bị nổ chết và giẫm chết chưa đến một ngàn người, hơn ba ngàn người còn lại dều bị lựu đạn dọa sợ, nhân lúc hồn loạn đã trốn đi.
Các địa chủ và người dân ở lô cốt Hà Gia cũng xui xẻo, bị binh lính chạy trốn cướp sạch.
Ngô vương biết được tin tức, giận dữ giậm chân mắng lớn, dồng thời ra lệnh cho sáu ngàn binh lính còn lại lập tức xuất phát tiến về vịnh sông nơi thuyền của Kim Phi đang dừng chân, muốn dùng người nhấn chìm Kim Phi.
Nhưng trinh thám lại báo cáo với ồng ta thuyền chở hàng đã mất tích.
Mãi cho đến buổi chiều, Ngô vương mới nhận được tin Kim Phi dần theo thuyền chở hàng đi xuống hạ lưu.
“Sao hắn lại trở về Đồng Hải?” Ngô vương không hiểu.
Õng ta cho rằng Kim Phi phái người cho nổ kho dầu hỏa, chắc chắn sẽ tiếp tục ngược dòng, cho nên trọng tâm tìm kiếm đều là ở thượng du, ai ngờ Kim Phi lại xuôi dòng.
Tốc (Tộ xuôi dòng nhanh hơn, khi Ngồ vương nhận được tin tức, Kim Phi (Tã sắp den gần cửa biển.
“Vòng vo lâu như vậy, phí công vô ích foil”
Kim Phi nhìn đại doanh thủy quân vừa mới đi qua, bất lực thở dài.
“Ai có thế ngờ được Ngô vương muốn trưng dụng thuyền của chúng ta chứ.” Đường Tiếu Bắc an ủi.
Nếu như Ngô vương không trưng dụng thuyền thì bọn họ vần còn hy vọng lén lút trở về.
Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tốn công lâu như vậy, chẳng những không thế trở về Xuyên Thục, mà còn bại lộ thân phận.
“Tướng công, rốt cuộc chàng bảo Mãn Thương dưa hàng gì đến vậy?” Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.
Không chỉ Ngồ vương cho rằng Kim Phi đốt kho dầu hỏa của phủ binh là để tiếp tục tiến về phía Tây, mà Đường Tiểu Bắc cũng nghĩ như vậy.
Cho nên khi Kim Phi nói sẽ quay lại bên tàu Đông Hải đợi Mãn Thương, cô ấy vô cùng bất ngờ.
“Đợi đồ được giao tới muội sẽ biết!” Kim Phi nhìn về phía tây trong mắt tràn đầy sự mong đợi: “Có thứ này Ngô vương đừng hòng ngăn cản chúng ta trở về nữa!”
Đúng lúc hồm đó là gió nam, sau khi thuyền chở hàng đến cửa biển, thuyền giương buồm lên, đi thẳng về hướng Bắc.
Giữa trưa ngày hôm sau, họ thuận lợi đến được xưởng đóng tàu.
Ngày hôm qua Đại Cường đã nhận được chim bồ câu đưa thư của Thiết Chùy, biết được Kim Phi sắp đến, sáng sớm đã dần theo một nhóm nhân viên hộ tống đến xưởng đóng tàu nghênh đón.
“Tiên sinh, thuộc hạ không tra hỏi rõ ràng, không biết Ngô vương muốn trưng dụng thuyền, hại tiên sinh gặp nguy hiếm, xin tiên sinh trách phạt!”
Kim Phi vừa xuống thuyền, vẻ mặt Đại Cường đầy áy náy nói.
“Việc Ngô vương trưng dụng thuyền là chuyện vừa mới xảy ra gần đây có liên quan gì tới ngươi?”
Kim Phi vồ vai Đại Cường, nhìn về phía Hồng Đào Bình phía sau anh ta: “Hồng công tử, đã lâu khồng gặp!”
Trong lòng Đại Cường áy náy Hồng Đào Bình
càng áy náy hơn.
Chỉ là anh ta không biết biểu đạt nghe thấy Kim Phi nói chuyện với mình, anh ta dứt khoát quỳ xuống đất nói: ‘Tiên sinh, ta có mắt như mù, trên thuyền sắp xếp cho ngài lại có gián điệp… nhưng ta thật sự không biết…. Ta…”
Ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng anh ta dứt khoát cúi đầu nói: “Tiên sinh, ta hại chết nhiều nhân viên hộ tống như vậy, còn suýt nữa hại chết tiên sinh…. Ngài muốn giết muốn chặt đầu, ta dều nhận!”
“Hồng công tử, chuyện này ta sẽ điều tra, nếu gián điệp ngày hôm đó liên quan đến ngươi, ta sẽ cho đám người Đại Lưu một lời giải thích, trước khi chưa có kết quả điều tra, ngươi vần phải tiếp tục công việc của ngươi.”
Kim Phi cúi đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Những thứ ta bảo ngươi chuấn bị, đã chuẩn bị xong chưa?”
Khi truyền tin cho Đại Cường, Kim Phi đã lập cho anh ta một danh sách, bảo Hồng Đào Bình chuẩn bị một số thứ.
“Đã chuấn bị xong rồi, có thế thi công bất kỳ lúc nào!” Hồnq Đào Bình vội vàng trả lời.

Advertisement
';
Advertisement