Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“ĐỒ ở đâu, dần ta đi xem thử.”
Kim Phi nói xong, Hồng Đào Bình vội vàng lên phía trước dần dường.
Nhìn dáng vẻ cấn thận dè dặt của Hồng Đào Bình, trong lòng Kim Phi tràn đầy sự bất lực.
Thật ra lúc đầu y đã không hề hoài nghi Hồng Đào Bình, bởi vì đối phương nếu như muốn hại y, anh ta không thế sử dụng thủ đoạn vụng về như vậy.
Hồng Đào Bình rất có thế đã bị gã chạy vặt gài bầy, có lòng tốt lại thành làm hỏng chuyện.
Nhưng hậu quả của lần chìm thuyền đó quá nghiêm trọng, cho dù anh ta có bị oan hay không, Kim Phi vần phải cho người điều tra anh ta.
“Tiên sinh, dồ ngài cần đều ở chỗ này, ngài xem thử xem có đúng không.”
Hồng Đào Bình dẩn Kim Phi vào một nhà kho, trong nhà kho chất đầy các loại ván gỗ và công cụ.
Đồ Kim Phi bảo Hồng Đào Bình chuẩn bị, đều là dồ dùng để đóng thuyền, trong xưởng đóng tàu cũng có sẵn.
“Ta xem thử!”
Kim Phi móc danh sách từ trong túi ra, đếm từng cái một, sau khi xác nhận không có sai sót, quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Chiếc thuyền này sắp tới ta phải dùng, ngươi bảo mọi người tạm thời ngừng những công việc khác, hãy mau chóng làm xong
chiếc thuyền này!”
“Được!”
Hồng Đào Bình gật đầu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Do dự một lúc, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn (Tược, nói: “Tiên sinh, ta đã xem bản vẽ mà ngài đưa ta, thật ra ta cảm thấy nếu như ngài cần dùng gấp, khồng cần phải đóng lại một chiếc thuyền mới, cải tạo lại chiếc thuyền trước kia chúng ta làm một chút là được, như vậy có thế tiết kiệm rất nhiều thời gian.”
Mặc dù xưởng đóng tàu đã trang bị ròng rọc kéo tay, nhưng muốn đóng một chiếc thuyền mới, nhanh nhất cũng phải mất mấy tháng.
Còn cần tất cả công nhân của xưởng đóng tàu làm việc cùng nhau.
Kim Phi cũng không có cách nào tốt để giải quyết chuyện lần này, kế hoạch lén về thất bại, thân phận cũng bại lộ rồi, bọn quyền quý ở ven bờ Trường Giang chắc chắn đã phong tỏa cả con sông, cũng đâu thể dần người đi dường bộ mở đường máu trở về Kim Xuyên?
Chỉ với vài người canh gác xưởng đóng tàu thì ý nghĩ này là mơ mộng viến vông.
Lúc Kim Phi ở vịnh sông biết được việc Ngô vương đã tập hợp đại quân, y đã chuẩn bị xong tinh thần đế ở lại xưởng đóng tàu vài tháng.
Bây giờ nghe Hồng Đào Bình nói có thể tiết kiệm thời gian, lập tức thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Cải tạo
như thế nào?”
“Tiên sinh, ta nghĩ như thế này…”
Nói đến đóng thuyền, Hồng Đào Bình giống như thay đổi thành một con người khác, nhặt một nhánh cây lên, vẽ lên trên mặt đất để giải thích cho Kim Phi.
Kim Phi cũng khồng đế ý nhiều, ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, sau đó cũng nhặt một nhánh cây lên, thảo luận cùng Hồng Đào Bình.
Hai người cứ ngồi xổm dưới đất như vậy mà thảo luận hơn nửa tiếng, mãi đến khi chân đã tê rần mới đứng lên.
“Tiên sinh cảm thấy cách này thế nào?”
Hồng Đào Bình vừa xoa bắp đùi, vừa hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi.
“Ta cảm thấy có thể làm được,” Kim Phi hỏi: “Chiếc thuyền này còn bao lâu nữa mới có thế xuống nước?”
“Chiếc thuyền này về mặt tổng thể đã hoàn thành toàn bộ, nếu mọi thứdều bình thường thì còn năm ngày nữa đã có thể xuống nước, tiến hành sửa đổi theo yêu cầu của tiên sinh thì…”
Hồng Đào Bình suy nghĩ một lúc: “Cần khoảng nửa tháng đến hai mươi ngày!”
“Vậy thì được, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ phương án này, Hồng công tử, ngươi cũng chuẩn bị đồ cần dùng đến đi.”
Kim Phi không đồng ý ngay với Hồng Đào Bình,
mà chuẩn bị trở về nghiên cứu kĩ hơn.
“Được!” Hồng Đào Bình gật đầu, quay đầu rời đi.
Kim Phi trở lại căn phòng Đại Cường chuẩn bị cho y cũng bắt đầu cắm đầu vào làm việc.
Trải qua một đêm nghiên cứu, xác thực phương án Hồng Đào Bình nói có thể thực hiện được, y bèn cho người gọi Hồng Đào Bình tới, dặn anh ta dựa theo kế hoạch cải tạo lại chiếc thuyền lớn đã đóng gần xong.
Ngày thứ ba Kim Phi ở xưởng đóng tàu, người của đội Chung Minh đã tìm đến y.
“Tiên sinh, đã điều tra xong, gã chạy vặt đó là do một quý tộc địa phương hối lộ anh họ của thuyền trưởng, đế tạm thời được sắp xếp lên thuyền.”
Người phụ trách đội Chung Minh nói: “Bọn ta đã bắt được tên anh họ đó và gia chủ quý tộc đã hối lộ hắn, theo lời của gia chủ quý tộc, là nhà họ Đổng ở kinh thành bảo bọn chúng làm như vậy, không liên quan đến Hồng công tử.”
Hồng Đào Bình làm việc nghiêm túc, kỹ thuật cũng không có gì để chê, có thể xem là một nhân tài hiếm có, Kim Phi cũng hy vọng kết quả điều tra có thể trả lại sự trong sạch cho Hồng Đào Bình, cũng cho Đại Lưu và những nhân viên hộ tống khác đã hi sinh một câu trả lời.
Trước kia không tìm được Kim Phi, đội Chung Minh vẫn không có đối tượng cụ thể để điều tra, không biết bắt đầu ra tay từ đâu.
Bây giờ từ chồ Kim Phi biết được thông tin người gây ra vụ chìm thuyền là gã chạy vặt và tên đầu bếp, cuộc điều tra của đội Chung Minh càng có đối tượng cụ thể hơn.
Nếu không phải vì việc bắt gia chủ quý tộc khá tốn công tốn sức, chuyện đã được điều tra xong từ lâu rồi.
Nghe thấy kết quả điều tra của đội Chung Minh, Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
Trưa hôm đó, Kim Phi triệu tập lãnh đạo cấp cao của tiêu cục và xưởng đóng tàu, tuyên bố kết quả điều tra.
Biết mình thoát khỏi hiềm nghi, Hồng Đào Bình đã bật khóc tại chồ.
Sau khi Kim Phi mất tích, anh ta luôn sống trong sự dằn vặt tự trách.
Bây giờ thì tốt rồi, kết quả điều tra là anh ta trong sạch.
“Sau này ta sẽ chỉ quan tâm đến xưởng đóng tàu, không để ý những thứ vớ vẩn khác nữa!”
Hồng Đào Bình thầm cảnh cáo bản thân như vậy.
Có lẽ bởi vì đã thoát khỏi hiềm nghi, Hồng Đào Bình cảm thấy nhẹ cả người, toàn tâm toàn ý vào việc cải tạo thuyền, mỗi ngày đều đích thân ở trên thuyền nhìn thật kĩ, rất sợ lại xảy ra vấn dề ở chỗ nào đó.
Mặc dù trước đó Đại Cường không trực tiếp bắt
giữ Hồng Đào Bình hay bất kỳ công nhân nào của xưởng đóng tàu, nhưng phong tỏa xưởng đóng tàu, nghiêm cấm bất kỳ người nào ra vào, khiến không ít cồng nhân xưởng đóng tàu vồ cùng bất mãn với việc này.
Thật ra đây cũng là mục đích của bọn quyền quý: gây chia rẽ nội bộ!
Kể cả việc bọn chúng ám sát Quan Hạ Nhi ở làng Tây Hà, cũng là định khiến cho Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nghi ngờ lần nhau.
Chỉ là Cửu công chúa hiểu rõ việc này, nhìn thấu kế hoạch của bọn chúng, bằng không làng Tây Hà bây giờ nói không chừng đã loạn rồi.
Đại Cường không khôn khéo như cửu công chúa, cách xử lý tình huống khá cứng nhắc, dẫn đến mâu thuẫn giữa công nhân xưởng đóng tàu và nhân viên hộ tống trở nên khá nghiêm trọng.
Cùng với việc Hồng Đào Bình được giải thoát khỏi hiềm nghi, bầu không khí trong xưởng đóng tàu cũng dần dần khôi phục lại như bình thường.
Tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Việc khiến Kim Phi vui nhất là vào ngày thứ tám sau khi y tới xưởng đóng tàu, đội Chung Minh nằm vùng ở doanh trại thủy quân truyền tin đến, đội thuyền do Trịnh Phương và Mãn Thương chỉ huy đã phá vỡ vòng phong tỏa của Tương vương, sở vương và Ngô vương, chạy tới Đông Hải rồi.
Kim Phi vẫn luôn lo lắng cho nhóm Trịnh Phương, bây giờ rốt cuộc cũng có thế yên tâm.
Sáng hôm sau, Kim Phi đợi ở bến tàu của xưởng đóng tàu cho đến trưa, cuối cùng cũng nhìn thấy một đội thuyền treo cờ đen của tiêu cục Trấn Viền đang từ từ tiến đến từ hướng nam.
Y cứ tưởng Trịnh Phương cùng lắm cũng chỉ dần hai ba chiếc thuyền tới, ai ngờ là khoảng bảy chiếc!
Đều là thuyền lớn lúc trước dùng đế vận chuyển muối, mỗi chiếc có thế chở được không ít đồ.
“Sư phụ…”
Vạn Hạc Minh là người đầu tiên lao xuống khỏi thuyền lớn, chạy như bay đến trước mặt Kim Phi.
Vạn Vũ Hồng, Mãn Thương cùng đứng ở phía sau, khóe mắt cũng đỏ hoe.
“Sao con lại tới đây?”
Kim Phi kinh ngạc nhìn tiểu đồ đệ.
“Ta lo tiên sinh sẽ không có ai hổ trợ, bèn dẫn nhóm Vũ Hồng tới.”
Mãn Thương lại nói tiếp: “Hạc Minh ẩn nấp ở trong rương, đợi đến khi bọn ta phát hiện, cũng sắp tới Du Châu rồi.”
“Con đúng là đã học được chân truyền của sư nương con mà!”
Kim Phi mỉm cười, vồ đầu Vạn Hạc Minh.
Ban đầu Đường Tiểu Bắc cũng tới Đông Hải
bằng cách ẩn nấp trên thuyền.
Vạn Hạc Minh lè lưỡi, cười đắc ý.
“Tiên sinh, ngài không sao thật tốt quá rồi.”
Trịnh Phương tiến lên thi lể với Kim Phi.
Kim Phi đỡ Trịnh Phương dậy: “Trên đường đi có thương vong không?”

Advertisement
';
Advertisement