Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thuyền chở hàng của Trịnh Phương gần như đã bị đốt đen thui, có thể thấy trên đường đi họ đã bị tập kích không ít lần.
“Không có, mọi người đều chém giết ở trên thuyền, không giao chiến trực diện với kẻ địch.”
Trịnh Phương lắc đầu: “Nhưng hôm qua ta đi ngang qua doanh trại của thủy quân, có một huynh đệ của đội Chung Minh lên thuyền nói cho ta biết Ngô vương đã tập hợp đại quân, e là họ sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”
“Bọn họ vẫn chưa bỏ cuộc ư?”
Kim Phi khẽ cau mày: “Đi, vào đi rồi hãy nói, rốt cuộc chuyện thế nào?”
Đến phòng họp ở xưởng đóng tàu, Thiết Chùy vỗ vai Trịnh Phương cười nói: “Chuyến đi này khó khăn cho mọi người rồi, con thuyền cũng bị đốt (Jen thui!”
“Đúng là khá khó khăn, bọn Tương vương như hóa điên, cứ như dầu hỏa không tốn tiền, đố xuống sông như nước lã.” Trịnh Phương lắc đầu.
“Vậy các ngươi làm sao đến đây được?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Đêm hôm kia, hướng gió thay đổi, đội trưởng Trịnh cho người dùng khinh khí cầu làm nổ tung kho dầu hỏa của Tương vương.”
Mãn Thương nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tiên sinh, ngài chưa thấy đâu, lúc đó trời cũng sáng rực
lên luôn ấy.”
“Dầu hỏa mà Tương vương cướp được đều bị thiêu hết, không có cách nào ngăn cản được chúng ta, chúng ta xuôi dòng sông hai ngày là đã về đến Đông Hải.”
Trịnh Phương nói: “Ta tưởng sở vương và Ngô vương sẽ ngăn cản chúng ta, ai ngờ cũng không có.”
“Sở vương và Tương Vương giáp ranh nhau, các ngươi xuôi dòng nhanh như vậy, hẳn là Sở vương không kịp phản ứng.”
Thiết Chùy cười nói: “Còn Ngô Vương thì không có dầu hỏa.”
“Xem ra Ngõ vương, Sở vương và Tương vương cũng không dồng lồng lắm nhỉ.”
Đường Tiếu Bắc cũng cười nói.
Mấy ngày trước, Kim Phi cũng dựa vào cách này để đốt cháy lô cốt Hà Gia.
Nếu Ngô vương và Tương vương đồng lòng thì nên cảnh báo cho Tương vương mới đúng.
Nhưng Ngô vương lại khồng làm như vậy, để cho Trịnh Phương lợi dụng sơ hở.
“Bây giờ không phải lúc để bàn luận chuyện này, trước tiên hãy nói xem truy binh phía sau là thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Chúng ta đi ngang qua xưởng đóng tàu thủy quân, một người huynh đệ trong đội Chung Minh lên thuyền nói rằng họ phát hiện Ngô vương đã tập hợp
một số lượng lớn phủ binh ở gần làng Chu Gia, còn trưng dụng thuyền chở hàng và thuyền đánh cá ở khắp nơi, 80% là đến vì chúng ta.” Trịnh Phương trả lời.
“Tiên sinh, không phải ngài đang lo không có ai bào chế thuốc nổ à, chẳng phải bọn họ đã đưa tù binh tới rồi sao?”
Thiết Chùy lạnh giọng nói: “Chúng ta ở trên sông thụ động quá, chỉ cần bọn họ dám tới biển, ta đây sẽ dạy cho bọn họ làm người là thế nào!”
“Ngô vương đã biết chúng ta có khinh khí cầu và lựu đạn, nếu xảy ra giao chiến thì bọn họ chỉ có thể lãnh đạn thôi, rất có thể đây là đạn khói hắn cố ý thả ra gây ảo giác cho chúng ta.”
Kim Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiết Chùy, gần đây ngươi phái thêm trinh sát ra ngoài, cẩn thận kẻ địch ở đất liền tấn công vào xưởng đóng tàu!”
Họ có khinh khí cầu và lựu đạn, không sợ thủy chiến.
Ngồi trên khinh khí cầu ném bình dầu hỏa và lựu đạn xuống, kẻ địch có nhiều đến đâu cũng chỉ có thế hứng đạn.
Điều y lo nhất là kẻ địch sẽ tấn công từ đất liền.
Xưởng dong tàu tuy đã được cải tạo nhưng vẫn còn quá nhỏ, chống chọi với thổ phỉ và các nhóm binh phủ nhỏ thì không sao, nhưng nếu Ngô vương tập hợp mấy ngàn thậm chí hàng chục ngàn binh phủ đánh tới thì xưởng đóng tàu sẽ không thế chống chọi
nổi.
Đến lúc đó đối phương sẽ dùng thịt đè người để san bằng xưởng đóng tàu.
“Dạ!”
Thiết Chùy cũng hiếu được ý của Kim Phi, dần Trịnh Phương theo sắp xếp nhân lực.
Kim Phi nhìn Mãn Thương: “Đưa theo đủ đồ hết chưa?”
“Đủ hết,” Mãn Thương gật đầu: “Cửu điện hạ dặn ta mồi cái đều lấy gấp đôi!”
“Tốt lắm,” Kim Phi gật đầu: “Lát nữa, ta sẽ bảo Đại Cường sắp xếp chồ cho các ngươi, giờ nhanh chóng dỡ thiết bị xuống, chúng ta phải bắt đầu công việc càng sớm càng tốt.”
“Được!” Mãn Thương vội gật đầu.
Các công nhân xưởng đóng tàu và nhân viên hộ tống đã cùng nhau làm việc suốt đêm đế dỡ hàng hóa trên mấy con thuyền.
Sáng hôm sau, Kim Phi giao công việc giữ gìn an ninh cho Trịnh Phương và Thiết Chùy, còn y dẫn Mãn Thương lao đầu vào kho hàng.
Lần đầu tiên Kim Phi tới Đông Hải, y da bắt đầu nảy ra ý tưởng chế tạo một động cơ.
Chỉ là lúc đó vần chưa đủ diêu kiện, nên mãi vần chưa được như ý.
Nhưng y cũng bắt đầu phát triển máy tiện, máy phay và các công nghệ liên quan khác từ rất sớm, sau
hơn một năm phát triển thêm, xưởng chế luyện đã chế tạo được loại máy thế hệ thứ hai có thể chạy bằng sức động vật và sức nước.
Mặc dù không thể chế tạo được động cơ đốt trong có độ chính xác cao nhưng việc chế tạo một máy hơi nước khá thô sơ thì không phải là vấn đề lớn.
Sau hơn nửa tháng bận rộn trong nhà kho với Mãn Thương và một nhóm nữ học trò, Kim Phi đã lắp ráp thành công máy hơi nước đầu tiên của Đại Khang.
“Tiên sinh, vậy là xong rồi à?”
Mặt Mãn Thương đầy vẻ nghi ngờ nhìn máy hơi nước có hình thù kỳ lạ.
Nhiều nữ học trò cũng có biểu cảm giống như Mãn Thương.
Chỉ có Vạn Hạc Minh cau mày đi quanh máy hơi nước, nhưng trên mặt không có chút nghi ngờ nào mà chỉ có vẻ nghiêm túc.
Tiếc là Kim Phi chưa có lúc nào rảnh đế có thể dạy cậu bé một cách bài bản, cậu bé nhìn không hiểu được nguyên lý của máy hơi nước.
“Sư phụ, nấu nước là có thể làm cho thứ này quay sao?”
Vạn Hạc Minh gãi đầu hỏi.
“Thử là biết thôi?”
Kim Phi mỉm cười ném ngọn đuốc xuống dưới nồi đun nước.
Mười phút sau, nước trong nồi đun nước sôi lên,
hơi nước đi vào piston dọc theo đường ống.
Khi áp suất không khí đẩy van lên cao, Kim Phi lắc một cái rồi cho nhân viên hộ tống lắc bánh đà.
Sau khi lắc hơn mười lần, bánh đà bắt đầu tự động quay, quay càng lúc càng nhanh hơn.
Chân vịt ở cuối trục truyền động cũng nhanh chóng quay theo.
“Tự quay được thật kìa!”
Các nữ học trò ngạc nhiên vỗ tay rối rít.
Do điều kiện hạn chế nên độ chính xác của máy hơi nước này không cao lắm, âm thanh chuyến động rất lớn, Hồng Đào Bình đang bận rộn ở xưởng đóng tàu kế bên nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
Anh ta đi vòng quanh máy hơi nước tò mò hỏi: “Tiên sinh, đây là cái gì?”
“Đây là máy hơi nước, có nó thì thuyền lớn không có gió vần có thể đi tự do!”
Kim Phi hào hứng nói.
“Thật sao?” Mặt Hồng Đào Bình đầy nghi ngờ.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chân vịt, khồng thể nào tưởng tượng được một vật nhỏ như vậy lại có thế quay và thúc đẩy được một con thuyền khổng lồ.
“Được hay không thì đợi ngươi sửa thuyền xong, chúng ta lấy máy hơi nước ra thử là biết thôi?”
Kim Phi tự tin trả lời.
“Tối nay ta sẽ cho người làm thêm giờ, tối nay là có thế xong.”
Mắt Hồng Đào Bình lộ ra vẻ mong chờ.
“Cẩn thận chút, đừng gây thêm phiền phức!”
Kim Phi liếc mắt nói: “Nếu ngươi lại làm con thuyền này chìm, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm banh đá!”
“Ngài yên tâm, lần này ta lên thuyền với ngài là được chứ gì?”
Hồng Đào Bình cười toe toét nói.
Anh ta biết Kim Phi nói như vậy là đã rất tin tưởng anh ta.
Đêm hôm đó, Kim Phi dần một nhóm nhân viên hộ tống nâng máy hơi nước lên thuyền, để trên cái bệ đã được cải tiến.
Khi thủy triều lên, miệng cống ở xưởng đóng tàu mở ra, nước biển lũ lượt tràn vào, con tàu từ từ nổi lên.
Người chèo thuyền và nhân viên hộ tống dùng dây thừng đế kéo thuyền lớn xuống biển.
Sau đó Kim Phi và Hồng Đào Bình lên thuyền, ném ngọn đuốc xuống nồi đun nước.
Mười mấy phút sau, máy hơi nước phát ra âm thanh phụt phụt, vận chuyển thành công.
Con thuyền lớn chậm rãi tiến về phía trước dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
“Chạy thật rồi! Chạy thật rồi!”
Mãn Thương phấn khích nhảy lên như một đứa trẻ.
“Nhưng như vậy cũng hơi chậm nhỉ?”
Hồng Đào Bình cau mày nói.

Advertisement
';
Advertisement