“Bây giờ mới khởi động, lát nữa sẽ nhanh hơn.”
Kim Phi mỉm cười ra hiệu cho nhân công trên thuyền thêm than đá.
Nhân công trên thuyền lập tức xúc vài xẻng than vào đó, trong khi hai người gần đó vừa la hét vừa lay chuyển bễ thổi gió.
Phụt! Phụt…
Những làn khói trắng bốc ra từ đầu máy hơi nước, tiếng động càng lúc càng lớn, vận tốc ngày càng cao, tốc độ thuyền cũng càng lúc càng nhanh.
“Cái này… cái này…”
Hồng Đào Bình đứng trên boong thuyền, nhìn mũi tàu xô sóng biển đấy ra bọt nước, vẻ mặt vô cùng khó tả.
Trước đây Kim Phi nói, từ Đông Hải về tới Kim Xuyên chỉ cần mấy ngày, Hồng Đào Bình hoàn toàn khồng tin nhưng bây giờ anh ta lại tin rồi.
Lúc này tốc độ của con thuyền gần như ngang bằng với tốc độ của ngựa chiến chạy trên đất liền, hơn nữa còn đang tăng tốc, hiển nhiên tốc độ hiện tại chưa phải là tốc độ tối đa của nó.
Điều quan trọng nhất là máy sẽ không mệt mỏi, chỉ cần thêm củi thêm nước là có thế hoạt động liên tục.
Xèo!
Van an toàn trên nồi đun nước bị hơi nước mở ra, Kim Phi vội bảo nhân viên hộ tống giảm tốc độ xuống.
“Các ngươi nên chú ý đến thước đo này, thông thường khi đốt lửa phải giữ thước đo này nổi trong khoảng xanh lá, khi thước đo tụt xuống thì cho thêm củi, khi thước đo tới mức đỏ thì van này sẽ bắt đầu bốc hơi, phải vặn tắt lửa, nhớ kỹ chưa?”
Mặt Kim Phi nghiêm nghị giải thích với nhân công trên thuyền đang kéo bể thổi gió: “Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thường xuyên, nếu thấy thao tác của các ngươi vi phạm quy định, một lần trừ năm ngày công, nếu có lần thứ hai thì đuổi ngay!”
Thực ra, cái van này chỉ là một van cảnh báo, Kim Phi cũng thiết kế một cái van giảm áp khác, để đảm bảo độ an toàn của nồi đun nước ở mức an toàn cao nhất.
Nhưng để tránh cho nhân công trên thuyền sơ suất bất cấn, y đã cố ý nói quá lên một chút.
Nồi đun nước quá quan trọng, một khi nổ tung sẽ là một sự cố lớn về mặt an toàn, nhất định phải giao vào tay người của mình, cho nên Mãn Thương phải trả giá đắt mới tìm được vài nhân viên hậu cần đến làm công việc này.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, từ khi chuyện của đầu bếp và Ngụy Lão Tam xảy ra, Kim Phi đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Để đảm bảo an toàn ở mức tối đa, Kim Phi còn
chọn ba nữ học trò ở chỗ Mãn Thương, đế thay phiên nhau làm người giám sát lớp nồi đun nước.
Xuyên Thục là thánh địa nghỉ dưỡng được nhiều người khao khát, tưởng rằng người Xuyên Thục chỉ biết hưởng thụ, nhưng người Xuyên Thục cũng là người chăm chỉ nhất trong đám người.
Những gian khổ mà đại quân phố núi ở kiếp trước phải đối mặt nằm ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Đây chính là trường hợp của những nhân công trên thuyền này, họ đều đến từ làng Tây Hà và làng Quan Gia, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, không qua được bài kiểm tra và khống thế tham gia đội hộ tống, nên chỉ có thế làm cồng việc khuân vác ở thương hội.
Tuy tiền công khuân vác của Kim Phi không thấp nhưng lại thấp hơn nhiều so với những nhân viên hộ tống phải làm nhiệm vụ liều lĩnh bất cứ lúc nào.
Bây giờ Kim Phi đã trả cho họ mức lương gấp đôi nhân viên hộ tống, họ đều rất hài lòng và trân trọng công việc hiện tại.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kim Phi, mấy nhân công trên thuyền liên tục gật đầu.
Nồi dun nước ổn định và tốc độ tàu cũng dần ổn định.
Kim Phi chỉ thử nghiệm sơ sơ một chút, đã phát hiện tốc độ tối đa của tàu hơi nước có thế đạt tới 20 km/h, tốc độ bình thường khoảng 15 km/h.
Nếu không xem xét đến các yếu tố khác và chỉ
tập trung vào tốc độ, trạng thái lý tưởng nhất là có thế về Xuyên Thục trong mấy ngày.
“Tướng công, chàng giỏi quá!”
Đường Tiểu Bắc nắm lấy cánh tay của Kim Phi, nói với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Có loại thuyền này, sau này thương hội vận chuyển hàng hóa sẽ tiện lợi hơn rất nhiều!”
“Sau này có thể sử dụng loại thuyền này đế đánh với cướp biển, cướp biển sẽ không thoát được nữa!”
Thiết Chùy múa may tay chân, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.
“Sư phụ, sư phụ, loại máy móc này có thế cải tiến để có thể dùng trên máy tiện được không?”
Vạn Hạc Minh kéo tay áo Kim Phi, ngẩng đầu hỏi: “Lấy ngựa kéo máy tiện hôi quá, có khi di chuyến được một lúc lại ngừng.”
“Đương nhiên có thế, loại máy móc này có thế sử dụng ở rất nhiều chỗ, có thế dùng trên thuyền, cho xe ngựa cũng được và cả guồng quay tơ!”
Kim Phi vui mừng xoa đầu Vạn Hạc Minh: “Mấy ngày tới con nghĩ xem nên sửa thế nào, sau đó vẽ ra bản vẽ cho ta.”
Vạn Hạc Minh rất có tài trong lĩnh vực thủ công, bây giờ Mãn Thương vần còn đang mơ màng trong sương mù, mà cậu bé đã nghĩ đến chuyện áp dụng máy hơi nước cho mấy chồ khác.
‘Dạ, sư phụ, tối về con sẽ vẽ ngay.’
Vạn Hạc Minh gật đầu mạnh.
Lòng Hồng Đào Bình dậy sóng nhìn Vạn Hạc Minh đang phấn khích, rồi lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kim Phi.
Nhà họ Hồng đã đóng tàu mấy đời, coi như anh ta cũng có hiểu biết phong phú, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày thuyền có thể chạy bằng nước sôi.
Vốn dĩ anh ta cho rằng nghề đóng thuyền của Đại Khang sẽ được cải tổ lại, nhưng nhìn dáng vẻ của Kim Phi thì e rằng nhiều nghề sản xuất sẽ bị lật đổ.
Thật ra, vẻ mặt Kim Phi bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh chút nào.
Kỳ thực, máy hơi nước vừa to vừa cồng kềnh, hiệu suất nhiệt thấp, gây ô nhiễm cao, lúc đầu Kim Phi muốn bỏ qua máy hơi nước để phát triển thẳng động cơ đốt trong có kích thước nhỏ, hiệu suất cao hơn, giống như y đã lược qua súng hỏa mai, đế phát triển thẳng tới súng kíp.
Tiếc là kế hoạch không thế theo kịp sự thay doi, y còn chưa kịp tìm thấy mỏ dầu, cũng chưa kịp chế tạo ra một cỗ máy đủ tinh vi thì Tứ hoàng tử bắt đầu gây loạn, y cũng đành phải chế tạo một máy hơi nước trong lúc khấn cấp.
Lịch sử kiếp trước, việc sử dụng máy hơi nước trên quy mô lớn đã mở ra cuộc cách mạng công nghệ đầu tiên và cũng mở ra thời đại hàng hải.
Nhờ có sức mạnh vô cùng to lớn, các con
thuyền lớn của các cường quốc phương Tây đã có thể xuyên qua các đại dương trên quy mô lớn, bắt đầu một loạt hành vi cướp bóc thuộc địa trên khắp thế giới.
Sau một loạt sự kiện bất ngờ, suy nghĩ của Kim Phi đã thay đổi.
Y quyết định sau khi trở về sẽ sản xuất hàng loạt máy hơi nước, nhanh chóng trang bị chúng trên nhiều thiết bị khác nhau.
Đặc biệt là máy tiện và máy phay, một khi được trang bị máy hơi nước, chúng có thế đạt đến trình độ cao hơn, nói không chừng có thể sản xuất hàng loạt súng ống.
Bây giờ Đại Khang đang có chiến tranh, mồi ngày đều có vô số bá tánh chết oan, nếu muốn nhanh chóng dập tắt chiến tranh thì súng ống là lựa chọn tốt nhất.
Kim Phi đang suy nghĩ kế hoạch sau này, bên tai vang lên tiếng Thiết Chùy hô: “Lão Quỷ, ngươi nhìn xem, đó là san hô đỏ phải không?”
“Là san hô đỏ!” Một nhân viên hộ tống thở dài: “Lần trước chúng ta tới bên này, không đuổi kịp gió đông, đi chừng bốn ngày mới đến, bây giờ chưa được một canh giờ da đến, đúng là quá nhanh!”
“Thí nghiệm đến đây được rồi, về thôi!”
Kim Phi quay bánh lái đi vòng quanh san hô đỏ một vòng, rồi bắt đầu lên đường về.
Những tài xế có kinh nghiệm chạy đường dài
dều biết rằng xe sẽ thường hỏng hóc trong vòng một giờ sau khi xuất phát, nếu giờ đầu tiên xe không hư thì trên đường cũng sẽ xảy ra chút sự cố.
Tất nhiên, bánh bị trúng đinh và tình hình giao thông tệ thì không tính vào.
Máy hơi nước đã vận hành thuận lợi hơn một giờ, nếu có thế trở về trơn tru thì có nghĩa là không có vấn dề gì lớn.
Thực ra, đối với một tiến sĩ ngành khoa học và kỹ thuật như Kim Phi mà nói, nguyên lý và cấu tạo của máy hơi nước rất đơn giản, dù là lần đầu tiên chế tạo ra nó nhưng kiếp trước y đã lược qua quá trình thăm dò và đạt đến tiêu chuẩn vô cùng hoàn thiện.
Nếu như không phải có máy tiện và máy phay không đạt được độ chính xác thì vần có thể lên trình độ cao hơn.
Khi về, bắt kịp gió đông, tốc độ thuyền nhanh hơn một chút, về đến xưởng đóng tàu sớm hơn hai mươi phút so với lúc đi.
“Tướng cônq, khi nào chúng ta quay về?”