Doanh trại thủy quân Đồng Hải.
Trịnh Trì Viễn bị rám nắng cháy đen dẫn theo đội thuyền từ từ tiến vào bến thuyền thủy quân.
Để tránh né “Ngự triệu” của Tứ hoàng tử, anh ta đã ra biển diệt cướp được mấy tháng rồi.
Cướp biển chưa tiêu diệt được bao nhiêu mà lương thực của đội thuyền sắp chạm đáy, lần này là trở về để bổ sung tiếp viện.
“Bảo người bên dưới nhanh chóng làm việc, mau thu dọn dồ đạc, sáng mai tiếp tục ra khơi!”
Trịnh Trì Viễn sợ Tứ hoàng tử biết anh ta trở về, dự định ở lại bến thuyền một đêm là đi ngay.
Trong lúc sắp xếp người bốc hàng, anh ta hỏi giáo úy đang đến gần mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện này…”
Giáo úy sửng sốt.
Mấy tháng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Suy nghĩ một chút, anh ta kể từ vụ Phùng tiên sinh công khai việc Tứ hoàng tử soán vị, lại còn cấu kết với Thổ Phiên.
“Ngươi nói cái gì, Tứ… Bệ hạ giết cha soán vị hả? Còn cấu kết Thổ Phiên tấn công Xuyên Thục?”
Trịnh Trì Viền dừng lại bước chân, cẩn thận nhìn
xung quanh: “Chuyện này mà ngươi dám tùy tiện nói bậy thế à, nếu bị người nghe được, ngươi còn cần cái đầu của mình hay không?”
Trịnh Trì Viền sinh ra trong một gia đình phú quý cũng coi như tinh thông sách sử, Tứ hoàng tử cũng khồng phải là hoàng đế đầu tiên giết cha soán từ trước tới nay nhưng chuyện như này làm được chứ khồng nhắc đến được.
Lỡ như bị Tứ hoàng tử biết giáo úy thảo luận việc này với anh ta, cho dù Tứ hoàng tử coi trọng thủy quân thế nào thì tuyệt cũng sẽ để yên.
“Tướng quân, chuyện này đã truyền khắp Đại Khang, không còn là bí mật nữa.”
Giáo úy nói: “Nếu không tin thì buổi tối ngài đi sân khấu kịch nhìn xem, tiên sinh kể chuyện toàn kế như chuyện bình thường.”
“Bệ hạ chẳng lẽ mặc kệ sao?” Trịnh Trì Viền sửng sốt.
Đối với hoàng đế giết cha soán vị mà nói, đây tuyệt đối là điều tối kỵ cả đời.
“Bệ hạ muốn kiểm soát, nhưng phải làm được thì mới tính chứ!” Giáo úy nói: “Tướng quân ra biển nên không biết, Ngô vương, sở vương, Tương vương, Tấn vương, Tân vương đều tạo phản, Khánh Hoài tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu đại nhân tuy rằng không có hạ cờ luôn, nhưng cũng phái quân đến thẳng kinh thành.”
‘Tại sao lại như vậy?1
Trịnh Trì Viền lấm bẩm tự nói, đầy mặt kinh ngạc: “Đại Khang sao lại biến thành như vậy?”
Anh ta đã mới đi được mấy tháng mà thôi, thật sự khồng thế tưởng tượng rằng sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Sau đó thở dài nói: “Nếu Kim tiên sinh còn sống thì tốt rồi…”
“Tướng quân, đây là điều ta muốn nói,” Giáo úy nói: “Kim tiên sinh đã trở lại!”
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Đôi mắt Trịnh Trì Viễn lập tức trừng đến tròn xoe.
“Thuộc hạ nói, Kim tiên sinh đã trở lại!” Giáo úy trịnh trọng nói.
“Kim tiên sinh đã trở lại…” Trịnh Trì Viễn lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng: “Ngươi biết ta nói là Kim tiên sinh nào không?”
“Là Kim tiên sinh của tiêu cục Trấn Viễn?” Giáo úy hỏi.
“Kim tiên sinh đã trở lại thật hả?” Nhịp thở của Trịnh Trì Viền trở nên gấp gáp: “Nói cho ta biết chuyện là sao?”
“Khoảng thời gian trước nghe nói Ngô vương đánh nhau ở thượng nguồn, về sau mới biết được, hóa ra Ngô vương muốn chặn đứng đường về Xuyên Thục của Kim tiên sinh.”
Giáo úy nói: ‘Về sau ta phái người hỏi thăm một chút, hình như là Kim tiên sinh sống sót sau vụ đắm
thuyền, nhưng lại sống trên đảo và được nhân viên hộ tống tìm thấy, vốn dĩ Kim tiên sinh muốn âm thầm về Xuyên Thục, nhưng không biết làm sao lại rò rỉ tin tức, bị Ngô vương biết ngài âỳcòn sống nên phái người điên cuồng vây công Kim tiên sinh.”
“Vậy Kim tiên sinh bây giờ sao rồi?” Trịnh Trì Viễn túm lấy bả vai giáo úy hỏi.
“Kim tiên sinh đánh không lại Ngô vương, bèn lui về Đông Hải, hình như đến xưởng đóng thuyền nhà họ Hồng.” Giáo úy trả lời.
“Chuẩn bị thuyền, ta muốn đi xưởng đóng thuyền!”
Sau khi lênh đênh trên biển mấy tháng, Trịnh Trì Viền vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, sau khi nghe được tin tức, anh ta ước sao mình có thể bay thẳng đến xưởng đóng thuyền ngay bây giờ.
Nhưng chưa lên thuyền thì có một lính thủy quân cưỡi ngựa chạy như điên đến.
“Tướng quân, tướng quân! Trên sồng xuất hiện một con quái thú!”
“Quái thú gì?” Trịnh Trì Viễn nhíu mày: “Có phải nhìn thấy cá voi hay không?”
Anh ta ở Đồng Hải bao nhiêu năm như vậy, đã quen với cá voi, nhưng đối với nhiều người mới nhập ngũ, lần đầu tiên nhìn thấy một con cá lớn như vậy quả thực sẽ khiến họ nghĩ đó là một con quái vật.
“Không phải cá voi, mà là một con quái thú trông y như chiếc thuyền!” Cậu lính tỏ vẻ hoảng sợ
nói: “Con thuyền kia bốc khói trắng trên đầu, nó còn phát ra một âm thanh lớn rất đáng sợ, chạy cũng cực kỳ nhanh!”
“Quái thú trông giống thuyền?” Trịnh Trì Viễn quay đầu nhìn về phía giáo úy: “Ngươi từng thấy quái thú nào như vậy chưa?”
“Chưa từng!” Giáo úy lắc đầu.
“Đi, đi xem!” Trịnh Trì Viễn nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.
Thuyền đi đến bến thuyền, Trịnh Trì Viễn bụm tay che nắng nhìn về hướng đông, quả nhiên trông thấy một chiếc thuyền lớn nhanh chóng lao tới.
Giây tiếp theo, sắc mặt Trịnh Trì Viền cũng thay đổi.
Con thuyền đang tới đúng như những gì cậu lính nói, nó trông gần giống hệt thuyền, nhưng nó phun ra làn khói trắng dày đặc từ trên nóc và phát ra những tiếng động lớn.
Tốc độ cũng rất nhanh!
Trịnh Trì Viễn ra tới nơi thì khoảng cách từ thuyền lớn đến bến thuyền còn có mấy dặm, trong lúc anh ta quan sát thì nó đã chạy đến lối vào bến thuyền.
Lúc này Trịnh Trì Viền đã xác nhận, đây không phải quái thú gì cả, nó là một loại thuyền mà trước nay chưa thấy.
Địch bạn chưa rõ, Trịnh Trì Viền sợ con thuyền bí ẩn sẽ tấn công bến thuyền, anh ta định quay lại và ra
lệnh cho hạm đội thủy quân chuẩn bị nghênh địch, lại bị giáo úy đứng bên cạnh kéo tay.
“Tướng quân, hình như là người của tiêu cục Trấn Viễn, ngài nhìn dưới làn khói trắng kia, có phải là cờ đen của họ không?”
“Tiêu cục Trấn Viền?”
Trịnh Trì Viễn híp mắt nhìn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Vừa rồi vì khoảng cách xa và làn khói trắng cuồn cuộn nên anh ta không thể nhìn rõ.
Bây giờ thuyền lớn đã tiến vào, nhìn kỹ hơn, khồng phải là cờ đen của tiêu cục Trấn Viền thì là gì?
“Đúng là lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn… nhưng mà con thuyền này là sao đây?”
Trịnh Trì Viễn quay đầu hô: “Giương cờ tín hiệu, ta muốn gặp Kim tiên sinh!”
Trên bờ người cầm cờ nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng vung cờ, ý bảo thuyền lớn dừng lại.
Trên thuyền, Kim Phi dẩn theo Vạn Hạc Minh và Mãn Thương ồ phòng máy, giảng giải về máy hơi nước cho bọn họ.
Ngày hồm qua y nhận được tin tức từ Kim Xuyên, một đại quân Thổ Phiên ngụy trang đã lẻn vào Kim Xuyên nhờ sự che đậy của đám nhà giàu địa phương, muốn công kích làng Tây Hà.
Tuy rằng đội Chung Minh kịp thời phát hiện, chặn đánh cách đó hơn 20 dặm, nhưng nhân viên hộ tống
hốt hoảng ứng chiến, lại không có đủ lựu đạn và khinh khí cầu chi viện nên bị tổn thất nghiêm trọng.
Chuyện này khiến Kim Phi ý thức được tầm quan trọng của truyền thừa.
Nếu y có truyền nhân, kẻ nào dám công kích làng Tây Hà chứ?
Thậm chí Tứ hoàng tử cũng khồng dám soán vị.
Trước đây y bận rộn nhiều việc, không có thời gian để huấn luyện đệ tử đàng hoàng, nếu y chết, rất nhiều kỹ năng sẽ bị thất truyền.
Cho nên Kim Phi quyết định sau này phải dạy dồ tốt các đệ tử của mình.
Trên thuyền có động cơ hơi nước, thời gian rất nhiều, là cơ hội tốt nhất đế giảng dạy tại chỗ.
Khi y đang giải thích những bức vẽ cho Vạn Hạc Minh thì Thiết Chùy chạy vào.
“Tiên sinh, thủy quân phát tín hiệu cờ yêu cầu chúng ta dừng thuyền, bảo tướng quân của họ muốn gặp mặt!”
“Trịnh Trì Viền đã trở lại à?”
Kim Phi suy nghĩ rồi nói: “Dừng thuyền đi, bảo Trịnh Trì Viền lên thuyền.”