Xì xì! Xì xì….
Chiếc thuyền hơi nước từ từ dừng lại, Trịnh Trì Viễn nhanh chóng bảo binh lính thủy quân chèo mái chèo đuổi theo.
Chạy đến bên dưới thuyền hơi nước, anh ta khồng vội vàng lên thuyền mà chèo vòng quanh thuyền một vòng lớn.
Nhìn thấy trục sắt không vào nước ở đuôi thuyền, Trịnh Trì Viễn mơ hồ cảm thấy thuyền lớn có thế tự đi mà không cần gió, có lẽ là có liên quan rất nhiều đến trục sắt, nhưng anh ta khống hiểu nguyên lý là gì.
Sợ Kim Phi chờ đợi sốt ruột, Trịnh Trì Viền không kịp nghiên cứu, mà leo lên thuyền hơi nước theo chiếc thang dây dược hạ xuống từ boong thuyền.
Khi lên đến boong thuyền, đã thấy Kim Phi đang đứng cách đó không xa.
Mấy lần gặp mặt trước đó, Kim Phi luôn nở nụ cười tươi, nhưng lần gặp mặt này, vẻ mặt Kim Phi rất nghiêm túc, có cảm giác bình tĩnh và uy quyền.
Trịnh Trì Viền vốn định chào hỏi như lần trước, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Kim Phi, anh ta không khỏi thấy tim mình đập mạnh, anh ta trịnh trọng chắp tay hành lễ: “Hạ quan Trịnh Trì Viễn, bái kiến Quốc sư đại nhân!”
“Trịnh đại nhân, ta đã không còn là Quốc sư!”
Kim Phi cười nhạt nói: “Tước vị chức quan của ta đều đã bị đương kim bệ hạ phế bỏ!”
“Không, Trần Chinh giết cha hành thích vua là hành vi đại nghịch bất đạo, Trịnh Trì Viền ta tuy ở biên cương xa xôi, không thể lo được chuyện triều đình tranh đấu, nhưng luân lý làm người đơn giản nhất không phải là không biết!”
Trịnh Trì Viền lớn tiếng nói: “Trần Chinh không phải là đương kim bệ hạ, thực sự là một nghịch tặc, Trịnh Trì Viễn chỉ nhận sắc phong của Tiên hoàng, trong lòng ta, tiên sinh vĩnh viền là Quốc sư của Đại Khang, vĩnh viền là Nhất Tự Tịnh Kiên vương do đích thân bệ hạ sắc phong!”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi hơi nheo mắt lại.
ở trong lòng y, Trịnh Trì Viền là một người xảo quyệt, nhưng bây giờ lại thế hiện lập trường kiên định như vậy, khiến Kim Phi không khỏi kinh ngạc.
Trước mặt nhiều người như vậy, Trịnh Trì Viễn nói ra lời như thế này, chứng tỏ anh ta đã đứng về phe mình rồi.
“Trịnh tướng quân, ngài muốn gặp ta, có chuyện gì khống?” Sắc mặt Kim Phi dịu lại.
“Không có gì, chỉ nghe nói Quốc sư đại nhân trở về bình an, ta đến đây thỉnh tội!”
Trịnh Trì Viền quỳ một chân xuống đất, cúi đầu nói: “Hạ quan không xử lý sạch sẽ bọn cướp biến, hại đại nhân bị bọn cướp biển đánh lén, xin đại nhân trách phạt!”
Dựa theo quy định, toàn bộ Đông Hải đều thuộc quyền quản lý của thủy quân, Kim Phi gặp cướp biển trên biển, nếu truy cứu thì Trịnh Trì Viễn người phụ trách thủy quân thực sự có trách nhiệm không thể trốn tránh được.
“Chuyện đó sau này hãy nói, gần đây Đại Khang hỗn loạn, chư vương tạo phản, bọn cướp biển khó tránh khỏi sẽ lợi dụng sơ hở, hy vọng Trịnh tướng quân canh giữ tốt bờ biển, đừng để xảy ra sự việc tương tự nữa!”
Kim Phi cúi đầu nhìn Trịnh Trì Viền: “Đặc biệt là xưởng đóng tàu nhà họ Hồng, nhất định không thể đế mất, nếu không đừng trách ta không niệm tình xưa!”
“Dạ, hạ quan sẽ dùng hết sức lực khả năng, bảo vệ Đông Hải, bảo vệ xưởng đóng tàu!”
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, trên trán toát mồ hồi lạnh.
Lời nói của Kim Phi vần thẳng thắn như thường.
“Đứng lên đi!” Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho Trịnh Trì Viền đứng dậy.
Viên đá trong lòng Trịnh Trì Viễn lúc này mới rơi xuống đất, anh ta lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
Nhưng anh ta không rời đi mà có vẻ lưỡng lự muốn nói nhưng lại thôi.
“Trịnh tướng quân, vần còn chuyện gì nữa sao?”
“Quốc sư đại nhân, xin hỏi… tại sao thuyền của ngài có thể đi mà không có gió vậy, lại còn đi nhanh
như thế nữa?”
Trịnh Trì Viền xoa tay hỏi.
“Chuyện này nói ra dài lắm, sau này hãy nói tiếp.”
Kim Phi liếc nhìn Trịnh Trì Viền: “Sau khi xử lý quân phản loạn xong, ta sẽ chú trọng phát triển thủy quân, nếu ngài bảo vệ tốt Đông Hải, bảo vệ tốt xưởng đóng tàu, sau này các ngài cũng sẽ có thuyền lớn như vậy’”
Lý do sở dĩy dừng thuyền để gặp Trịnh Trì Viền chính là để gây sốc cho một kẻ xảo quyệt như Trịnh Trì Viễn, đế tránh anh ta sẽ gây rắc rối ở Đông Hải.
Bây giờ có vẻ như Trịnh Trì Viền đã đi đúng hướng và mục tiêu của y cũng đã đạt được.
“Cám ơn đại nhân! Vậy ta không trì hoãn ngài nữa! Hạ quan cáo lui!”
Trịnh Trì Viền vui vẻ chắp tay lại, leo từ dây thang xuống trở về thuyền nhỏ.
Kim Phi gật đầu, ra hiệu cho thuyền hơi nước khởi động lại.
Trịnh Trì Viển nhìn con thuyền chậm rãi rời đi, trong lòng nối lên một cơn sóng lớn.
Vừa rồi anh ta nghe thấy sát khí nồng nặc trong lời nói của Kim Phi, Trịnh Trì Viễn dường như nhìn thấy một cơn bão máu sắp trào dâng ở Đại Khang!
Tốc độ của thuyền hơi nước càng lúc càng nhanh, khòng có cách nào phái một chiếc thuyền nhỏ đi trước dò đường được nữa, vì lý do an toàn, sau khi
thuyền hơi nước vào địa bàn của Ngô vương, Kim Phi ra lệnh nâng một khinh khí cầu lên, dùng dây thừng buộc vào trên boong thuyền, làm tháp canh.
Khinh khí cầu gần như là vật đại diện của tiêu cục Trấn Viền, đám quyền quý dọc bờ nhìn thấy khinh khí cầu, rối rít báo cáo với Ngồ vương, hy vọng Ngô vương sẽ phái thủy quân đến chặn thuyền hơi nước.
Đáng tiếc, Ngô vương đã bị khinh khí cầu dọa sợ, đừng nói là phái thủy quân ra ngăn chặn, ông ta thậm chí còn sơ tán các trạm kiếm soát ở trên Trường Giang.
Thuyền hơi nước chạy thẳng một đường đến vịnh sông – nơi y từng trú ẩn trước đó
Bởi vì không có đèn pha, ban đêm không thế nhìn thấy được, Kim Phi không mạo hiếm đi đường, hạ lệnh cho thuyền hơi nước dừng lại dựa vào sát vịnh sông.
“Lần trước đi đi lại lại nhiều ngày như vậy mới đến được day, bây giờ một buổi chiều đã đến nơi, thật sự là quá nhanh!”
Đường Tiểu Bắc vịn vào lan can boong thuyền, mặt đầy phấn khích: “Có thuyền tốc độ nhanh như vậy, trong vòng một năm ta đảm bảo sẽ kinh doanh dọc khắp bờ Trường Giang!”
“Tiểu Bắc, phải nhìn xa hơn chút, đừng hạn chế ở Đại Khang!”
Lúc này tâm trạng Kim Phi đã tốt hơn nhiều: “Trong đại dương rộng lớn, có vô số kho báu, đó mới
là nơi thi triển kỹ năng của muội sau này!”
“Là đại lục châu Mỹ mà tướng công chàng từng nói sao?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Không chỉ riêng đại lục châu Mỹ trong đại dương còn có rất nhiều hòn đảo, có đảo sản xuất hương liệu, có đảo sản xuất trái cây, còn có nơi ẩn chứa nhiều khoáng sản phong phú nữa!”
Kim Phi nói: “Những thứ đó bây giờ đều là vô chủ, chỉ cần muội có thể tìm ra được, đó chính là của muội!”
Mặc dù đất đai của Hoa Hạ rộng lớn và giàu tài nguyên nhưng không phải tất cả các mỏ khoáng sản dều có, có một số tài nguyên cũng rất khan hiếm.
Kiếp trước, trong nước không chỉ gặp khó khăn về kỹ thuật mà một số tài nguyên quý hiếm cũng như vậy.
ở kiếp này nếu có thể, Kim Phi không hy vọng con cháu đời sau của mình phải doi mặt với tình cảnh khó khăn như vậy nữa.
Cho nên y đã nghĩ xong xuôi, dù sao trên biển có rất nhiều hòn đảo nhỏ đều không có người ở, nếu có thế, y sẽ mang càng nhiều khoáng sản từ nước ngoài về hơn, nếu không dùng hết thì lấp biến, đế lại cho con cháu đời sau.
Bắc Thiên Tâm bước từ khoang thuyền ra, trong tay cầm một nắm quả mận.
Cũng không biết là do ăn mấy tháng cá ở trên đảo thiếu vitamin hay là vì thèm ăn, Bắc Thiên Tâm
trở về thì trở nên đặc biệt thích ăn trái cây.
Khi lên thuyền, cồ ấy bảo người mang theo vài giỏ mận, còn mang theo cả một túi trái cây sấy khô lớn.
Nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiếu Bắc, cô ấy mỉm cười đi tới hỏi: “Ăn không?”
Đường Tiểu Bắc nhận lấy một quả nhét vào miệng, nhưng Kim Phi lại xua tay.
Chất lượng mận ở Đại Khang quá kém, ăn rất chua, chỉ nhìn thôi Kim Phi đã thấy vị chua trong miệng rồi.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bắc Thiên Tâm nhét một quả mận khác vào miệng, vừa ăn vừa hỏi.
“Ta đang nghe tướng công nói chuyện ở nước ngoài.”
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công chàng nói tiếp đi.”
“Chi bằng về phòng rồi nói?”
Hôm nay tâm trạng Kim Phi rất tốt, thấy không ai chú ý đến bọn họ, y đưa tay nhéo vào mặt Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc mỉm cười quyến rũ với Kim Phi, vươn tay kéo Bắc Thiên Tâm.
Bắc Thiên Tâm hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống đi theo cô ấy vào trong khoang thuyền.
Kim Phi xoa tay, đi vào theo.

Advertisement
';
Advertisement