Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Từ khi Kim Phi mở xưởng dệt thành lập đội hộ tống tới nay nam nhân làng Tây Hà và làng Quan Gia khồng gia nhập tiêu cục thì cũng gia nhập đội hộ tống, cũng coi như đã đi khắp đất nước để trải sự đời.
Ngay cả nữ công nhân của xưởng dệt cũng dều đã trải qua huấn luyện cơ bản của nhân viên hộ tống, biết gặp phải tình huống khẩn cấp thì nên xử lý như thế nào.
Không cần Quan Hạ Nhi ra lệnh, ngay khi phát hiện địch tấn công, dân làng và các công nhân lập tức triển khai các hành động tự cứu.
Nhân viên hộ tống thì càng khỏi phải nói.
Nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống phía sau núi là đối tượng tấn công chính của kẻ địch, kẻ địch sắp xếp khoảng bốn khinh khí cầu đến, lần đầu tấn cồng đã ném mười mâỳvò dầu xuống.
Cũng may lúc này (Jang là ban đêm, khá ít nhân viên hộ tống trong sân, mà phòng trong nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống đều xây bằng gạch, vò dầu không thể phá hủy, chỉ đốt được mái nhà.
Nhóm nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, lập tức tổ chức phản công.
Không đợi kẻ địch ném đợt thứ hai, nhân viên hộ tống trực đêm theo ca lại bắt đầu hành động phản công tự vệ.
Những nhân viên hộ tống khác cũng tự giác tản
ra, có người đi giúp dân làng dập lửa, có người chạy về chỗ lắp đặt cung nỏ hạng nặng.
Chỉ một lát sau, từng mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lên không trung, dày đặc nhất là ở doanh trại của nhân viên hộ tống ở phía sau núi.
Kẻ địch biết làm khinh khí cầu chưa được bao lâu, vẫn chưa thành thạo kỹ thuật, để tấn công chính xác hơn, chúng bay rất thấp, mặc dù nhóm nhân viên hộ tống đều bắn trong bóng tối, nhưng vẫn có một chiếc khinh khí cầu xui xẻo bị trúng tên, lảo đảo lắc lư rơi xuống.
Chính vào lúc này, một quả pháo hoa bay lên trên bầu trời từ khoảng đất trống giữa làng, tạo ra tiếng nổ đùng đùng, bầu trời đêm trong nháy mắt (Tược chiếu sáng rực rỡ.
Mặc dù ánh sáng chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã đủ đế nhóm nhân viên hộ tống thấy rõ vị trí của khinh khí cầu.
Kẻ dỊch cũng biết mình bị phát hiện, tất cả đều vội vã bay lên trên không.
Nhưng tốc độ bay lên của khinh khí cầu đâu có nhanh bằng mũi tên? Huống chi kỹ thuật của kẻ điều khiển bên đối phương còn chưa thuần thục nữa?
Chỉ một lát sau, hầu hết khinh khí cầu trên bầu trời đêm đã bị bắn trúng, chỉ có hai chiếc bay khá cao là tránh được một kiếp.
Kẻ đỊch trên khinh khí cầu còn chưa kịp thở phào, làng Tây Hà đã phái hai chiếc khinh khí cầu ra
đế đuổi theo.
Những nhân viên hộ tống trên mặt đất mỗi người cầm một ống pháo hoa, cứ cách khoảng từ một đến hai phút là đốt một quả để chỉ đường cho khinh khí cầu phe mình. Ngụy Lão Tam mặc dù biết làm vải chống cháy cũng biết nguyên lý cơ bản của khinh khí cầu, nhưng khinh khí cầu không chỉ có vải chống cháy, còn có những thứ khác nữa.
Khoan nói tới lò đốt, dầu hỏa để đốt cũng khồng phải dầu hỏa bình thường, mà đã được Kim Phi tinh chế lại.
Ngay cả việc vải chống cháy may nhưthế nào cũng quan trọng khống kém.
Những thứ này Ngụy Lão Tam dều không biết.
Mặc dù có thế mô phỏng được hình dáng bên ngoài, nhưng khinh khí cầu mà ông ta làm, cùng lắm cũng chỉ là một cái túi lớn may từ vải chống cháy, cho dù là độ cao bay được, tốc độ bay, hay là sức chứa và độ an toàn, tất cả đều không thể nào so sánh được với cái Kim Phi làm.
Lão Ưng và Quan Nhị Lượng lái khinh khí cầu nhanh chóng đuổi theo đối phương.
“Giết chết hết những tên khốn này cho ta!”
Lão Ưng hừ một tiếng, người nhân viên hộ tống bên cạnh dựng lên một chiếc cung nỏ hạng nặng di động, bắn vào khinh khí cầu phe địch.
ở bên khác, Quan Nhị Lượng cũng đã tiêu diệt được một kẻ khác.
Nhưng hai người cũng không hề vui mừng, bởi vì từ trên khồng trung họ nhìn thấy những ngọn đuốc được thắp sáng dày đặc trong sơn cốc phía tây và phía bắc của ngôi làng!
Lão Ưng cầm kính viễn vọng lên nhìn về phía tây ngôi làng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Người trong sơn cốc lắc đầu, vô số trường đao phản chiếu ánh lửa, rất giống một rừng cỏ.
Những kẻ cầm đao mặc dù mặc nhiều loại quần áo, nhưng đội hình nghiêm chỉnh, rõ ràng không phải thổ phỉ mà giống như những cựu binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu hơn!
Xét về số lượng, số người của (Tối phương ít nhất là hơn ngàn người!
“Mau, báo hiệu cho pháo đài số bảy, số chín, nói cho bọn họ biết có kẻ địch mạnh xâm phạm!”
Lão Ưng buông kính viền vọng xuống, cuống cuồng rống to.
Nhân viên hộ tống bên cạnh nhanh chóng cầm mũi tên lệnh lên.
Nhưng kẻ (Tịch có chuẩn bị kỹ càng mới đến, không đợi nhân viên hộ tống kịp báo hiệu, vài vò dầu hỏa đã từ trên trời rơi xuống trên pháo đài số bảy và số chín.
Lão Ưng lúc này mới biết, hóa ra đối phương vẫn còn khinh khí cầu.
Tiếc là sắc trời quá tối, khinh khí cầu của đối
phương còn là màu đen, pháo đài lại cách làng quá xa, phạm vi chiếu sáng của pháo hoa có hạn, trước khi ra tay thì không thể nhìn thấy được.
Pháo đài số bảy, số chín trong nháy mắt đã chìm trong biển lửa.
Mặc dù ngọn lửa không đốt tới nhân viên hộ tống bên trong pháo đài, nhưng các nhân viên hộ tống đang làm nhiệm vụ xung quanh pháo đài đã bị tạt dầu lửa và bốc cháy cả người.
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn da được gắn trên nóc và bệ pháo đài cũng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Kẻ địch trong sơn cốc đi dọc theo hẻm núi bên cạnh pháo đài, nhanh chóng chạy về phía ngôi làng.
“Mau, thông báo cho người trong làng, kẻ địch đến rồi!”
Lão Ưng sốt sắng đến mức chỉ muốn nhảy xuống khỏi khinh khí cầu.
Nhân viên hộ tống bên cạnh vội vàng bắn một mũi tên lệnh lần lượt về phía tây và phía bắc.
“Trúng kế rồi! Tiếp đất, tiếp đất mau!”
Sau khi báo hiệu xong, Lão Ưng vội vàng thúc giục nhân viên hộ tống phụ trách lò đốt hạ cánh.
Anh ta lúc này mới ý thức được mình đã trúng kế, vừa rồi kẻ địch đã cố ý dẫn dụ bọn họ.
Khinh khí cầu không thể tự di chuyển theo ý muốn được, vừa rồi vì đuổi theo kẻ địch, bọn họ đã thuận theo chiều gió bay ra khỏi phạm vi của làng.
Nếu là lúc bình thường, bọn họ có thế bay cao hơn chút nữa để xem hướng gió, nói không chừng chỗ cao hơn sẽ có gió thổi ngược lại.
Nhưng xác suất này quá thấp, nếu là lúc bình thường, thử một chút cũng không sao. Nhưng lúc này kẻ địch đã sắp đánh giết tới cửa nhà, Lão Ưng không có thời gian, cũng khồng có tâm trạng thử nghiệm.
Lúc này cách trở về làng nhanh nhất là hạ cánh xuống mặt đất, xếp khinh khí cầu lại rồi mang về.
Lão Ưng bây giờ đã không còn đế ý tới quy tắc an toàn, hạ cánh xuống mặt đất với tốc độ nhanh nhất.
Cách đó không xa, Quan Nhị Lượng cũng làm giống như vậy.
“Nhị Lượng, ngươi đi phía bắc, ta đi phía tây, cho dù phải chết, cũng phải chặn kẻ địch cho ta!”
Lão Ưng chạy tới giao nhiệm vụ cho Quan Nhị Lượng, xong lại chạy về trợ giúp dồng đội xếp khinh khí cầu.
Trong làng, Quan Hạ Nhi và Cửu cồng chúa da được Thấm Nhi dần tới tầng hầm trú ẩn dưới đất.
Có nhiều tiếng la hét thảm thiết truyền tới từ phòng bên cạnh, nhưng dường như cả hai đều không nghe thấy.
Khinh khí cầu sau khi bị cung nỏ hạng nặng bắn trúng, cũng không rớt xuống ngay lập tức, có hai
chiếc khinh khí cầu chỉ trúng một mũi tên, tốc độ rơi xuống rất chậm, sau khi hạ cánh người trong khinh khí cầu cũng không bị ngã chết, bị nhân viên hộ tống bắt rồi dẫn đi.
“Điện hạ, phu nhân, có hai kẻ khai ra rồi!”
Thấm Nhi từ phòng đi ra, vừa lau máu trên tay vừa nói: “Bọn chúng nói là do Phùng tiên sinh phái tới, còn mấy kẻ khác nói chuyện nghe không hiểu, là người của Gada!”
“Người Thổ Phiên?” Quan Hạ Nhi sửng sốt một chút: “Sao bọn chúng lại biết làm khinh khí cầu?”
Cửu công chúa bất chợt hiểu ra, thốt lên: “Bởi vì kẻ bắt Ngụy Lão Tam đi chính là Phùng Thánh!”
Ban đầu thi thể mà Ngưu Bôn mang về đã bị thiêu rụi đến mức không thế nhận diện được, cửu cồng chúa theo bản năng có thế nhận ra được trong đó có gì đó mờ ám.
Nhưng cô ấy không tìm dược chứng cứ, răng của thi thể lại trùng khớp với của Ngụy Lão Tam nên cồ ấy cũng không thể nói gì.
Bây giờ nghe nói kẻ phát động tấn công là người Thổ Phiên, Cửu cồng chúa bồng cảm thấy thông suốt, rất nhiều chuyện trước kia không hiếu, bây giờ đã rõ ràng cả rồi!
“Hay cho tên Phùng Thánh, làm thổ phỉ thật là uổng phí tài năng!”
Cửu công chúa cười khẩy, thấy Quan Hạ Nhi cảm thấy rất khó hiểu, đang chuẩn bị giải thích cho
cô thì một nhân viên hộ tống vội vã chạy vào.
“Phu nhân, điện hạ, không xong fôi, có kẻ xấu đánh tới bên ngoài làng rồi!”

Advertisement
';
Advertisement