Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Ngoài làng không phải là có pháo đài sao? Người xấu làm sao xông vào được?”
Cửu công chúa cau mày hỏi
Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, việc đầu tiên khi Kim Phi bắt đầu ‘sự nghiệp’ chính là trang bị vũ trang cho làng Tây Hà, sau một năm xây dựng, pháo đài được xây dựng trên những con đường núi lớn nhỏ dẫn vào ngôi làng xung quanh làng Tây Hà.
Cửu công chúa không nghĩ ra kẻ địch xông vào được bằng cách nào.
“Người xấu dùng khinh khí cầu đốt cháy pháo đài số bảy và số chín, rồi xông vào!” Nhân viên hộ tống trả lời.
“Có bao nhiêu người?”
Quan Hạ Nhi buộc mình bình tĩnh lại, hỏi: “Thiết Ngưu đã cử người qua đó chưa?”
Đám người Trương Lương, Trịnh Phương, Thiết Chùy đều không có ở đây, hiện tại người đứng đầu tiêu tục là Thiết Ngưu đồng đọi da đen của Trương Lương, nữ nhân viên hộ tống tên A Bội phụ trợ.
“Thiết Ngưu đại ca tự mình đưa người về phía tây, còn A Bội tỷ dẫn người đến phía bắc.”
Nhân viên hộ tống trả lời: “Nhưng kẻ địch có khinh khí cầu, khinh khí cầu của chúng ta bay ra khỏi làng, bây giờ vẩn chưa quay lại…”
“Cung nỏ hạng nặng đâu?” Quan Hạ Nhi hỏi:
“Đánh bọn họ xuống đi!”
“Lần này bọn họ đã biết rồi, bay rất cao, cung nỏ hạng nặng cũng không bắn trúng được!”
Nhân viên hộ tống bất lực nói.
Cuộc đánh lén đầu tiên của kẻ địch là vì thực hiện tấn công tinh thần vào những nơi quan trọng như tứ hợp viện, xưởng dệt và nơi ở của nhân viên hộ tống sau núi, cho nên chúng bay rất thấp.
Bây giờ đã bị phát hiện, bọn họ đã đổi cách.
Dù sao làng Tây Hà lớn như vậy, khinh khí cầu bay lại rất chậm, tùy tiện ném xuống, thùng dầu cũng có thể rơi vào trong làng.
Đội nhân viên hộ tống do Thiết Ngưu và A Bội dần đầu bị khinh khí cầu cố tình ‘chăm sóc’, khó mà di chuyến được.
“Chết tiệt, lại là khinh khí cầu!”
Quan Hạ Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Vốn là thứ Kim Phi làm ra, bây giờ lại bị kẻ địch sử dụng, còn dùng để tấn công chính mình.
Cảm giác này còn tệ hơn cả việc ăn sâu bọ!
“Điện hạ,” nhân viên hộ tống nhìn về phía cửu công chúa: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ đang chỉ huy cứu hỏa ở trong làng, không thế lo liệu được, cô ấy bảo ta tới hỏi điện hạ, có thể dùng khinh khí cầu trong tay điện hạ được khống!”
Thứ có thể chống lại khinh khí cầu chỉ có khinh khí cầu.
Ba chiếc khinh khí cầu còn lại trong làng, một cái nằm trong tay Tân Minh – đội trưởng đội cận vệ của Cửu công chúa, cũng là cái cuối cùng trong làng, gần như có thể nói là niềm hy vọng của cả làng.
Cửu cồng chúa còn chưa trả lời, Thấm Nhi đã nói trước: “Không được, số siêu việt, không thể động!”
Cái khinh khí cầu có tên là “số siêu việt” này là đặc chế, sở dĩ vừa rồi không thể động được, là vì nó có một nhiệm vụ đặc biệt – nếu như chưa đến lúc bất đắc dĩ, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi có thế ngồi “số siêu việt” để thoát thân.
Lần tập kích trước, Thấm Nhi bị trúng một đao vào mặt, để lại một vết sẹo dài từ trán đến khóe miệng bên phải, mắt trái cũng bị mù, nhăn nheo lại, trông vô cùng dang sợ.
Sau khi bị hủy dung nhan, tính cách Thấm Nhi cũng thay đổi đáng kể, cách đây một thời gian, trong làng có một số phụ nữ nói nhảm, không biết tại sao lại bị Thấm Nhi biết được, Thấm Nhi tìm thẳng đến cửa, nếu không phải là cửu công chúa kịp thời ngăn cản, mấy người phụ nữ đó có lẽ đã bị đánh chết.
Người xui xẻo nhất chính là Ngưu Bôn, mồi lần (Ti tìm Thấm Nhi đều bị đánh sưng mặt mũi, ném ra ngoài.
Ngưu Bôn cũng là một người tính khí ương ngạnh, sau khi bị ném ra ngoài anh ta đi tìm quân xin bồi thuốc fôi lại đi tiếp.
Sau đó Quan Hạ Nhi cảm thấy nếu tiếp tục như
vậy không phải là cách, nên đã điều Ngưu Bôn đến đỉnh Song Đà, hy vọng hai người sẽ bình tĩnh lại.
Nhân viên hộ tống nghe thấy Thấm Nhi nói như vậy, đang chuấn bị rời đi, lại nghe thấy cửu công chúa hét lớn ra bên ngoài: “Tân Minh, bảo Chu Tuấn Chí đi hỗ trợ đón địch!”
“Số siêu việt không thể động!”
Thấm Nhi kéo Tân Minh ở cửa, nói với giọng kiên định.
“Thấm Nhi, kẻ địch đã đánh đến cửa rồi, bây giờ không thể lo lắng nhiều như vậy!” cửu công chúa kiên nhẫn nói.
Nhưng Thấm Nhi dường như khống nghe thấy, tiếp tục kéo Tân Minh không buông!
“Sao thế, lời của bổn cung nói đều vô dụng fôi sao?” Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Bởi vì Thấm Nhi đã cứu cửu công chúa, thái độ Quan Hạ Nhi đối với cô ấy rất tốt, cửu công chúa đối với cồ ấy cũng trở nên vồ cùng khoan dung, dường như không coi cô ấy là tỳ nữ nữa.
Sau chuyện đó, đây là lần đầu tiên cửu công chúa nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc với Thấm Nhi như vậy.
Thấm Nhi hơi sững sờ, yên lặng cúi đầu buông tay ra.
Tân Minh nhìn cửu công chúa, rồi cùng nhân viên hộ tống rời đi.
Một lúc sau, chiếc khinh khí cầu cuối cùng trong làng được ngựa chiến kéo ra khỏi sân, chạy về phía ngược chiều gió.
Quan Hạ Nhi và cửu công chúa không quan tâm tới sự ngăn cản của Châu Nhi, cùng nhau đi ra khỏi hầm dưới đất, đứng trên đỉnh mái nhà quan sát chiến trường.
Hai người vừa đi lên, lão trưởng làng cũng khập khiễng chống gậy đi tới.
Vừa nãy ông ta giúp dập lửa, bị một thanh xà ngang đập trúng mu bàn chân, Tiểu Ngọc khăng khăng không để ông ta tiếp tục tham gia cứu viện nữa, đuổi ông ta đi.
Lão trưởng làng không còn cách nào khác, chạy đến tìm Quan Hạ Nhi và cửu công chúa, xem hai người họ có đối sách gì khồng.
Nghe thấy tiếng hò hét từ phía tây và phía bắc làng, trưởng làng cau mày nói: “Có thế đánh với đám Thiết Ngưu như thế này, e rằng đối phương không phải là thổ phỉ!”
Õng ta là một cựu binh, cũng hiểu rất rõ sức chiến đấu của nhân viên hộ tống.
Bây giờ nhân viên hộ tống đã được rèn luyện, thổ phỉ gặp phải bọn họ dường như chỉ có thể chờ chết, nhưng âm thanh giao chiến truyền đến từ phía tây bắc cho thấy hai bên rõ ràng là đang đánh nhau quyết liệt.
“Vừa fôi bắt được mấy tên tù binh, trong đó có
hai người đến từ Đại Khang khai báo, bọn họ là do Phùng Thánh phái đến, số còn lại là người Thổ Phiên.”
Quan Hạ Nhi nói: “Bây giờ đám đánh tới có lẽ cũng giống như bọn họ, là thân tín của Phùng Thánh và người Thổ Phiên.”
“Không phải là người Thổ Phiên đang đánh ở thành Tây Xuyên sao? Tại sao đột nhiên xuất hiện ở chồ này?” Lão trưởng làng nghi ngờ hỏi: “Hơn nữa, Thổ Phiên cách chỗ chúng ta hàng trăm dặm, nhiều người Thổ Phiên đến đây như vậy, tại sao chúng ta lại khồng nhận được chút động tĩnh nào?”
Nếu như vài người Thổ Phiên lén lút vào thì còn có thể hiểu được, nhưng xét theo tiếng động bên ngoài, đối phương ít nhất khoảng mấy trăm người, nhiều người như vậy, sao vượt núi băng đèo đến được làng Tây Hà?
“Có người lén lút tiếp ứng cho bọn họ.” cửu công chúa cười khẩy.
Thật ra mấy ngày trước cô ấy nhận được tin tức, mật thám đã tìm thấy một số manh mối, suy đoán có thể một đội Thổ Phiên đang xâm nhập vào Kim Xuyên.
Tuy nhiên, vì chiến loạn, rất nhiều người dân xung quanh đã chạy trốn đến Xuyên Thục, dòng người rất lớn, đối phương lại có gia tộc quyền quý che chở, mật thám của cửu công chúa vần luôn không tìm được tung tích chính xác của đối phương.
Mặc dù Cửu công chúa có cảnh giác, nhưng không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy, hơn nữa cũng không ngờ rằng đối phương lại có khinh khí cầu.
Những tình báo này Tiểu Ngọc cũng biết, nhưng lão trưởng làng không biết.
Sau khi nghe Quan Hạ Nhi giải thích, lão trưởng làng tức giận nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngụy Lão Tam cái tên trời đánh này vậy mà vẫn còn sống? Sớm biết ồng ta như vậy, năm đó ta đã giết chết ông ta rồi!”
Quan Hạ Nhi vừa định nói, phía bầu trời phía tây đột nhiên có một quả pháo hoa màu vàng bay lên.
Cô biết đây là tín hiệu truyền đến từ hộ vệ của Cửu công chúa, chi biết chiếc khinh khí cầu cuối cùng đã cất cánh.
Chưa kịp trả lời lão trưởng làng, Quan Hạ Nhi nói với cận vệ: “Đi nói với Ngưu Oa, bảo anh ta đến nhà Đại Sơn đốt một ống pháo hoa!”
Số siêu việt bay lên không trung ở phía tây nam, nhà Đại Sơn ở đầu phía đông làng, đốt pháo hoa ở nhà anh ta, có thể chiếu sáng kẻ địch, nhưng không thế chiếu sáng số siêu việt, số siêu việt có thế trốn trong bóng tối đánh lén!

Advertisement
';
Advertisement