Đỉnh Song Đà.
“Muối mười quan tiền” do xưởng muối làng Tây Hà sản xuất vừa ngon mà giá thành lại rẻ, mỗi ngày có vô số tiểu thương từ các khắp nơi đến mua muối tinh của làng Tây Hà.
Đường Tiếu Bắc phát hiện ra cơ hội kinh doanh, sau đó xây dựng hai quán trọ trên bãi đất trống ở đỉnh Song Đà.
Do thời gian gấp rút nên quán trọ rất đơn sơ, nhưng từ ngày khai trương đến nay hầu như ngày nào cũng đầy khách.
Nhiều tiểu thương không giành được phòng cho mình, chỉ đành ở lại nhà của mấy người dân gần đó.
Người buồn muối đều là những kẻ có tiền, một chút kẽ hở từ ngón tay của họ cũng đế làm một gia tài nhỏ cho dân làng.
Từ khi xưởng muối được thành lập, đời sống của hai làng dưới chân núi đã có những thay đổi vò cùng rõ rệt.
Dù các chư vương đang hồn chiến, nhưng việc buôn bán của xưởng muối cũng khồng bị ảnh hưởng nhiều.
Chỉ việc cung cấp cho người dân Xuyên Thục, là cũng đủ cho xưởng muối sản xuất hết công suất.
Bây giờ con dường nhỏ giữa đỉnh Song Đà và bến tàu, đã được xây thành đại lộ rộng hơn 5 trượng,
mồi ngày xe cộ qua lại không ngớt.
Nhiều người dân nhờ vào việc giúp người buôn muối kéo xe chở muôi là đã có thể nuôi sống một già một trẻ trong nhà.
Đỉnh Song Đà từng là ổ thổ phỉ khiến mọi người dều tránh xa, nhưng chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, nơi đây đã trò thành nơi sầm uất nhất ở phía đông Kim Xuyên, hai bên đường núi tràn ngập những túp lều tranh tạm bợ, có quán trà và cả tiệm cơm nhỏ.
Ngoài ra còn có ba quán trọ đang được xây dựng, người ta tin rằng cùng lắm là sang năm tới, nơi đây sẽ hình thành nên một trấn.
Trên mặt của mồi một thương buôn ở xa đến đây hay mỗi người dân kéo xe muối, đều tràn ắp hy vọng về tương lai.
Nhưng lúc này trên đường núi đầy rầy những người dân đang hoảng loạn, nhiều túp lều tranh ven đường đều bị đốt cháy.
Vốn là xưởng muối thịnh vượng trên (Tính Song Đà bây giờ cũng đang bốc khói cuồn cuộn, kèm theo đó là những tiếng la hét chết chóc.
Pháo đài để xe bắn đá và nỏ hạng nặng trên đường núi đã bị lửa bao vây.
Cũng may còn có một đoạn đường núi rộng hẹp ở phía dưới, nhô ra một tảng đá lớn, đội trưởng đội hộ tống canh gác đỉnh Song Đà ra lệnh cho đội hộ tống dùng nỏ để ngăn chặn kẻ địch đang tấn công, sau đó kêu gọi công nhân trong xưởng muối di chuyển nỏ
hạng nặng xuống dưới núi đá.
Sở dĩ trước đây bọn thổ phỉ chọn đỉnh Song Đà làm hang ổ là bởi vì địa hình hiếm trở ở nơi đây mấy cái nỏ hạng nặng đã dề dàng chặn được đường núi.
Kẻ địch thấy không thể đột phá đường núi sau khi trả giá hàng chục mạng người, đành tạm thời đình chỉ tấn công, thay vào đó chúng lại cho người bao vây đỉnh Song Đà, sau đó bắt đầu đốt phá, giết chóc rồi cướp bóc.
Xung quanh đỉnh Song Đà có rất nhiều người dân và thương buôn tụ tập, nhân viên hộ tống ở trên núi thấy kẻ địch chém giết người dân thì lo lắng đến mức giậm chân nhưng lại không thế làm gì được.
Núi Nhị Lang bên ngoài trấn Thượng Tập.
Một tiểu đội hộ tống khiêng hai chiếc rương lớn, bước đi khó khăn trên con đường núi nhỏ hẹp.
“Nhanh lên chút, kẻ địch sắp đến khe núi rồi!”
Dẩn đầu là Quan Nhị Lượng ôm một chiếc hộp gỗ cao bằng nửa người, lo lắng thúc giục đồng đội trước mặt.
Núi Nhị Lang là con đường duy nhất để kẻ địch đến Tây Xuyên, nhiệm vụ của tiểu (Tội này là phục kích kẻ (Tịch ở đây và cho nổ tung (Toàn quân lương của kẻ địch.
Đến địa điểm đã định, (Tội hộ tống thuần thục tháo hộp gỗ ra và nhanh chóng lấy khinh khí cầu ra để
chuẩn bị bơm hơi.
Quan Nhị Lượng cúi xuống lấy dầu lửa, chợt nhìn thấy một cái cây nhỏ đang di chuyến trong khu rừng cách đó không xa.
“Ai?”
Quan Nhị Lượng lạnh giọng hét lên.
Nhưng không ai trả lời anh ta, cái cây nhỏ cũng ngừng lắc lư.
“Nhị ca, có thể là thỏ thôi.”
Một nhân viên hộ tống nói: “Giúp ta một tay, lấy cây đuốc lại đây.”
“Vừa rồi cái cây nhỏ kia rung lắc rất mạnh, ta hét lên rồi thì nó lại ngừng chuyển động, chắc chắn là có người cầm chứ thỏ làm sao cầm cây được!”
Mặt Quan Nhị Lượng nghiêm túc tháo nỏ ra, nhắm ngay con thỏ trong lùm cây: “Mau ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
Vừa dứt lời, con thỏ trong lùm cây đã biến thành một nhóm đàn ông lực lưỡng bất ngờ lao ra ngoài, mồi một người đều đang cầm đao vẻ mặt lại hung tợn!
“Không xong, có mai phục!”
Mặt Quan Nhị Lượng biến sắc.
Lúc đầu anh ta nghĩ rằng người trốn trong lùm cây là thợ săn hoặc râu ria gì đó, ai ngờ được đó lại là kẻ địch.
Quan Nhị Lượng lập tức nhận ra bọn họ đã bị mai phục!
Cửu Công chúa biết núi Nhị Lang là nơi phục kích tốt nhất, Phùng tiên sinh cũng biết điều đó.
Thế nên, trước đây hai ngày ông ta đã sắp xếp người của mình trốn trong rừng cây dưới chân núi Nhị Lương.
“Toàn Tử, Nhị Hắc, hai người nhanh chóng cho khinh khí cầu bay lên đi, những người khác theo ta chặn kẻ địch!”
Quan Nhị Lương gầm lên bóp cò súng.
Ngoài Toàn Tử và Nhị Hắc, những nhân viên hộ tống khác cũng ráo riết lấy vũ khí ra, chuẩn bị liều một trận sinh tử.
Nhưng đúng lúc này, một loạt mũi tên đột nhiên bay ra khỏi bụi cỏ bên phải, nhắm thẳng tới đội hộ tống.
Bọn Quan Nhị Lương là người của đội bay, để giảm bớt sức nặng cho khinh khí cầu, nên họ cũng chưa mặc áo giáp, lại đánh trở tay không kịp, liên tục bị trúng tên.
Đối phương xuống tay rất tàn nhẫn, dều nhắm vào điểm yếu, sáu trong số tám nhân viên hộ tống đã chết ngay tại chỗ, một người khác bị bắn vào cổ, có thể không trúng vào động mạch chủ hay cột sống, nên không chết tại chỗ, nhưng người lại ngã xuống đất, toàn thân co giật, e là cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.
Quan Nhị Lương bị bắn vào ngực trái nhưng không trúng tim, và cũng là nhân viên hộ tống duy nhất còn đứng vững được.
Anh ta cắm hắc đao của mình xuống đất, căm phẫn nhìn kẻ địch đang đến gần.
Đáng tiếc, vết thương của anh ta quá nặng, mí mắt càng ngày càng nặng, tầm nhìn cũng dần mờ đi, sự mệt mỏi cứ như thủy triều ập đến.
Đang lúc anh ta chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, lại nghe có người kêu lên: “Tiên sinh dặn, dùng bọn chúng đi đốt bếp lò, các ngươi cấn thận một chút kẻo giẫm hư!”
Quan Nhị Lượng vốn là nỏ mạnh đã hết đà, nghe thấy lời này, đột nhiên mở mắt ra như là hồi quang phản chiếu vô thức nắm chặt cán hắc đao.
Nhưng bây giờ anh ta quá yếu ớt, đừng nói là chiến đấu với quân tinh nhuệ của kẻ địch, e là một đứa trẻ cũng có thế đấy anh ta ngã.
Nghĩ đến đây, Quan Nhị Lượng loạng choạng ngã xuống đất, quay lưng về phía kẻ địch.
Kẻ dỊch đang định tiến tới kết bổ một đao thì đột nhiên nhìn thấy một làn khói trắng toát ra từ bụng Quan Nhị Lương, sau do có một vật tròn đen ở trong tay anh ta lăn ra đập thẳng vào bình dầu bên cạnh mới dừng lại.
“Đây là sấm sét trong tay tiêu cục Trấn Viển, mau đá nó đi!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
Vừa dứt lời, quả lựu đạn đã phát nổ.
Để nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch, lần này bọn Quan Nhị Lương đã mang theo rất nhiều dầu lửa và nửa rương lựu đạn.
Vụ nổ làm bình dầu lửa bốc cháy, khiến dầu lửa lan khắp nơi, sau đó dầu lửa cháy lại khiến rương lựu đạn nổ tung.
Khinh khí cầu, lò phun lửa và nỏ hạng nặng vần còn trong rương… Tất cả dều bị nổ tung tan nát rồi rơi vào trong dam lửa đang cháy rực.
Gần như xung quanh kẻ địch đều đã bị dầu lửa bao vây, khiến chúng lăn lộn hú hét thảm thiết trên mặt đất.
Cho đến lúc này, Quan Nhị Lượng đứng trong đám lửa nhìn thoáng qua làng Tây Hà lần cuối rồi mới nhắm hai mắt lại.
Bộ phận chính của lò lửa được làm bằng bùn, đã bị nổ tan tành, tuy khinh khí cầu được làm bằng vải chống cháy nhưng cũng không thể ngăn được ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Sau một hồi lửa lớn như vậy nó tàn lụi, kẻ địch cũng chẳng thu được gì.
Nhưng Quan Nhị Lượng vần cảm thấy áy náy vì anh ta đã thất bại!
Hơn nữa anh ta biết rất rõ thất bại của mình có ý nghĩa gì!