Trên đỉnh núi nhỏ cách núi Nhị Lang mấy dặm, hai nhân viên hộ tống nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên trên núi Nhị Lang, sắc mặt họ tái nhợt, tay cầm kính viễn vọng liên tục run rẩy.
Vốn họ đến để điều tra tình hình của kẻ địch, cũng không biết nhiệm vụ của Quan Nhị Lương cho đến khi bọn Quan Nhị Lương mở khinh cầu ra, chuẩn bị thổi lên thì họ mới nhìn thấy.
Khi đó, hai người họ nghĩ là có thể tận mắt chứng kiến cảnh Quan Nhị Lương oanh tạc kẻ địch, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy bọn Quan Nhị Lương bị mai phục.
“Nhanh đi!” Nhân viên hộ tống cao hơn vội vàng thu dọn dồ đạc: “Chúng ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Tiếu Ngọc cô nương!”
“Đúng vậy!” Nhân viên hộ tống thấp hơn cũng tỉnh táo lại, đi theo hồ trợ.
Một lúc sau, hai người họ bất chấp an toàn lao như bay xuống núi.
ở làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi xoa tay, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa nhìn một cái.
Cửu cồng chúa đang ngồi khoanh chân sau bàn, lấy cái nhíp gỗ gắp từng lá trà, trông thong dong hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều.
Nhưng cái lò đất sét nhỏ bên cạnh đã bán đứng
cô ấy.
Trong chiếc nồi nhỏ trên bếp đất, nước suối trên đó đã sôi trào từ lâu, nhưng cửu công chúa lại hoàn toàn không để ý tới, mãi đến khi Thấm Nhi đứng ở kế bên nhắc nhở thì cửu cồng chúa mới tỉnh táo lại, lấy cái ấm nhỏ xuống, rồi gắp một nhúm lá trà vào.
“Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tới uống tách trà đi.”
Cửu công chúa vừa ngồi pha trà vừa gọi Quan Hạ Nhi ngồi xuống.
“Vũ Dương, đã đến lúc này rồi, ta làm sao còn tâm trạng để uống trà?”
Quan Hạ Nhi thất thần ngồi xuống phía đối diện.
“Nhưng sốt ruột có ích lợi gì?”
Cửu công chúa cầm lên một tách trà nhỏ đưa cho Quan Hạ Nhi: “Uống trà đi!”
“Ta không khát, Thấm Nhi, ngươi uống đi!”
Quan Hạ Nhi đưa chén trà tới trước mặt Thấm Nhi, lo lắng nói: “Vũ Dương, muội nói xem bọn Nhị ca có thể thành công không?”
Vừa nói xong, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy tới, đứng trước cửa chính nói: “Phu nhân, điện hạ, Từ Quý tới fôi!”
“Từ Quý? Mau cho hắn vào đi!”
Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy.
Cửu công chúa cũng đặt tách trà xuống.
Từ Quý là một trong những nhân viên hộ tống
chứng kiến trận chiến ở núi Nhị Lang, anh ta không biết hành động của Quan Nhị Lương, nhưng Cửu cồng chúa và Quan Hạ Nhi lại biết bởi vì họ là người cử Từ Quý đi.
Bây giờ Từ Quý đã trở lại, tức là núi Nhị Lang đã có kết quả.
“Phu nhân, điện hạ!”
Sau khi Từ Quý vào nhà, anh ta cúi đầu hành lễ.
“Núi Nhị Lang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi: “Có phải Nhị ca đã cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch không?”
Trên đường về Từ Quý đã đoán được ý định của Quan Hạ Nhi khi cô điều anh ta đến núi Nhị Lang, nghe vậy anh ta cúi đầu nói: “Không, kẻ địch đã mai phục ở núi Nhị Lang trước, Nhị ca… Nhị ca đã tử trận…”
Từ Quý nói, kế lại hết quá trình chiến đấu.
“Nhị ca…”
Nước mắt Quan Hạ Nhi không kìm được mà chảy dài, khi nghe thấy Quan Nhị Lượng trước khi chết đã bật lửa rương lựu đạn.
Quan Nhị Lượng là anh họ xa của cô, lớn hơn cô ba bốn tuổi, hai người họ cũng coi như cùng nhau lớn lên, Quan Nhị Lượng cũng là một trong số ít người không cười nhạo cô.
Sau Kim Phi nổi dậy, nhiều thân thích ở làng Quan Gia đã đến tìm Quan Hạ Nhi với hy vọng móc
nối được chút quan hệ, hy vọng có thế tìm được một cồng việc tốt, nhưng Quan Nhị Lương, người có quan hệ tốt với Quan Hạ Nhi thì mãi vẫn chưa đến, lại thật thà đi tham gia tuyển dụng công khai của tiêu cục, làm một nhân viên hộ tống bình thường.
Sau đó lại được thăng chức cốt cán vì Trương Lương cảm thấy người này thật thà nên cố ý dề bạt.
Mặt Cửu công chúa cũng vô cùng khó coi.
Làng Tây Hà chỉ còn ba cái khinh khí cầu, bây giờ lại thêm một chiếc bị phá hủy.
Chuyện này làm cho tình hình vốn đã nghiêm trọng càng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng năng lực chịu đựng của Cửu công chúa lại càng mạnh hơn, biết bây giờ không phải là lúc để lo lắng buồn phiền, thấy tâm trạng Quan Hạ Nhi không tốt, cô ấy mở miệng gọi Tân Minh tới cửa: “Báo cho hai đại đội hộ tống Lão Ưng đi núi Khôi Dương, Tân đội trưởng, ngươi cũng nên chuấn bị sẵn sàng, bất kể thế nào cũng không thể cho khinh khí cầu của kẻ dỊch vào làng!”
Núi Khôi Dương cũng là con đường duy nhất đến làng Tây Hà, chẳng qua cách làng quá gần, tỷ lệ sai sót quá thấp, nên lúc đầu cửu công chúa không chọn mai phục ở đây.
Bây giờ e là kẻ địch đã vượt qua núi Nhị Lang, Cửu công chúa chỉ có thể lựa chọn chồ này.
Để phòng ngừa kẻ thù mai phục ở núi Khôi Dương, cửu công chúa đã cử ngay một đại đội hộ
tống đến hộ tống Lão ưng.
“Dạ!”
Tân Minh dạ một tiếng, quay đầu nhìn qua Thấm Nhi: “Thấm Nhi, bảo vệ điện hạ cẩn thận!”
Nhiệm vụ của anh ta là làm đội trưởng đội cận vệ của Cửu công chúa, nhưng bây giờ ở làng Tây Hà thật sự rất thiếu người, cửu công chúa cũng cố ý nâng đỡ người mình, cho nên gần đây càng giao nhiều nhiệm vụ cho Tân Minh.
Khi Tân Minh đi vắng, thì Thấm Nhi tạm thời giữ chức đội trưởng đội cận vệ.
Nhìn thấy Thấm Nhi gật đầu rồi, Tân Minh mới xoay người rời đi.
Cửu công chúa lại gọi nữ nhân viên hộ tống tới ra lệnh:
“Đi nói với ba trưởng làng, bảo mọi người sơ tán càng sớm càng tốt, đồ vật đế yên, sơ tán người trước! Trong một canh giờ, không thể có thêm một người nào lãng vãng ngoài bãi đất trống trong làng!”
Kẻ địch đang hung hãn tới, cửu công chúa khồng dám bảo đảm đám Lão Ưng có thể ngăn chặn được tất cả khinh khí cầu của kẻ địch.
Vì lý do an toàn, lần đầu tiên nhận được cảnh báo, Cửu công chúa da ra lệnh cho ba trưởng làng sơ tán người dân.
Ngoại trừ nhân viên hộ tống, những người còn lại đều phân tán và ẩn nấp vào những ngọn núi xung quanh.
Dân làng khó khăn lắm mới tích góp được chút gia sản, nên sau khi nhận được lệnh sơ tán, nhiều dân làng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Trước đó, Cửu công chúa cho rằng dù Quan Nhị Lượng không thể cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch thì vẫn có thế khiến kẻ địch hỗn loạn trong chốc lát nên không thúc giục.
Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, cửu công chúa không thế không ra tử lệnh cho ba trưởng làng.
“Kẻ xấu sắp đến rồi, nếu không muốn bị thiêu chết thì làm ơn nhanh chóng lên, nhanh lên đi!”
“Đại Hắc Cấu, có phải chạy nạn đâu mà lại mang cối xay lên xe làm gì? Kẻ xấu có thể thiêu cháy cối xay của ngươi sao?”
“Chu Lão Nhị, không bắt con gà được thì đừng bắt nữa, nhanh cõng mẹ ngươi đi đi, còn không đi thì không xong đâu đấy!”
Trong làng, lão trưởng làng chống gậy, một chân thọt nhảy thật nhanh.
Nhìn thấy dân làng lằng nhằng, ông ta tiến lên vung gậy đánh họ.
Bên kia, đội hộ tống đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu bất cứ lúc nào, sau khi nhận được lệnh của Tân Minh, dại đội hai lập tức xuất phát để bảo vệ Lão Ưng, tiến thẳng đến núi Khôi Dương.
Núi Khôi Dương cách làng rất gần, chỉ cần cưỡi ngựa nữa giờ là đến, khi bọn họ đến chân núi núi Khồi Dương, lại nhìn thấy trên đỉnh núi có người.
“Đám nhãi con này thật sự muốn phục kích chúng ta sao?”
Đội trưởng của đại đội hai cười khẩy một tiếng, trở tay rút hắc đao ra: “Các huynh đệ, giết chúng, cho chúng một bài học nhớ đời đi”.
“Giết!”
Đội trưởng hộ tống của đại đội hai hét lớn, xoa tay hầm hè nhảy xuống ngựa chiến.
Họ là một đại đội được chỉ dạy bài bản, nên dù có đối mặt với kẻ địch cũng có tự tin chiến đấu được một hồi.
Mà núi Khôi Dương lại là một ngọn núi nhỏ nên không thể nào phục kích nhiều người được.
Ngay khi những nhân viên hộ tống của đại đội hai đang tập hợp và chuẩn bị cho một trận đại chiến, thì năm sáu cái khinh khí cầu dần bay qua đỉnh núi, lảo đảo lắc lư trôi về phía họ.
Mặt đại đội trưởng đổi sắc, điên cuồng gầm lên: “Giải tán nhanh lên! Lão Ưng, bảo vệ khinh khí cầu!”