Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Không đợi đại đội trưởng nhắc nhở, khi thấy khinh khí câu, Lão Ưng cũng biết đã trúng mai phục, vội vàng dần ngựa chiến vác khinh khí cầu chạy ngược hướng gió.
Thật ra, vừa rồi Lão Ưng đã nghĩ tới khả năng này, cảm thấy lỡ như kẻ địch chuấn bị trước khinh khí cầu ở núi Khôi Dương thì bọn họ sẽ gặp nguy hiếm.
Lúc thấy quân địch, suy nghĩ đầu tiên của Lão Ưng chính là làm khinh khí cầu bay lên.
Nhưng Thổ Phiên và Đại Khang giao chiến nhiều năm như vậy đã thu được không ít cung nỏ hạng nặng, lúc âỳquân địch ở trên núi, anh ta ở dưới chân núi, lỡ như trong quá trình bay lên khồng trung, quân địch ở trên núi dùng cung nỏ hạng nặng bắn thì rất dề bắn trúng khinh khí cầu.
Lão Ưng còn chưa nghĩ xong, khinh khí cầu của quân địch đã bay lên rồi.
Lúc này, nếu mở khinh khí cầu thì đó là bia sống.
Không thế không nói, quyết định của Lão Ưng vô cùng chính xác.
Sau khi khinh khí cầu của phe địch bay tới đỉnh đầu, kèm theo những bình dầu hỏa dược ném xuống.
Cũng may Lão Ưng rất hiểu khinh khí cầu, anh ta hét lớn bảo đám nhân viên hộ tống tản ra, chạy ngược hướng gió.
Đám nhân viên hộ tống phản ứng rất nhanh, tổn
thất không quá nghiêm trọng.
Nhìn khinh khí cầu bay đi, đại đội trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Lão Ưng huynh đệ, vẫn là huynh phản ứng nhanh!”
“Quân địch cũng xảo quyệt quá, còn mai phục cả khinh khí cầu!”
Đại đội phó cũng sợ hãi: “May mà Lão Ưng huynh đệ nhắc nhở kịp thời, nếu không chúng ta đã thảm rồi!”
“Mọi người đừng buông lỏng cảnh giác, quân địch rất tinh vi, cẩn thận còn có chiêu khác.”
Lão Ưng nói: “Để đảm bảo an toàn, ta cảm thấy vần nên dựng khinh khí cầu lên đi?”
“Ta thấy cũng được.” Đại đội trưởng gật đầu nói: “Nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút, lỡ như vừa mới bày khinh khí cầu ra, bọn họ lại tới, chúng ta chạy không kịp…”
Còn chưa nói hết, xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Ngẩng đầu nhìn lên, lại có hai khinh khí cầu bay qua đỉnh núi, đã tới trên đỉnh đầu bọn họ.
Lần này không cần Lão Ưng nhắc, đám nhân viên hộ tống đã tự tản ra, chạy ngược chiều gió.
Nhưng lần này quân địch tới đã có chuẩn bị, hai khinh khí cầu vừa mới bay đi, hai cái khác lại tới.
Mà lúc này, đám nhân viên hộ tống đã chạy tới dưới chân núi núi Khôi Dương, ngoài lên núi thì không
có con đường nào khác để đi.
Tên núi!”
Đại đội trưởng vừa ra lệnh, đám nhân viên họ tống bắt đầu rối rít leo núi.
Nhưng bọn họ mặc áo giáp, tốc độ leo núi quá chậm, đại đội trưởng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể nào trốn thoát được, không thể làm gì khác hơn là bảo đám nhân viên hộ tống cởi áo giáp xuống, vứt bỏ những vật dụng như cung nỏ hạng nặng để leo núi dề dàng hơn.
Áo giáp có thể cởi, cung nỏ hạng nặng cũng có thể ném, nhưng khinh khí cầu cũng có thể ném sao?
Đại đội trưởng chỉ có thể sắp xếp vài nhân viên hộ tống giúp Lão Ưng mang theo rương gỗ, chật vật lên núi.
Quân địch ở trên trời thấy tình huống này thì nhận ra ngay, mở cuộc tấn công tập trung vào khu vực có Lão Ưng.
“Lão Ưng, đi thôi, không còn kịp nữa fôi!” Nhân viên hộ tống hổ trợ không biết làm gì, hồ lên.
Mang theo rương gồ di chuyến quá chậm, vừa rồi liều mạng mới có thể sống sót, nếu để quân địch tấn công một lần nữa, bọn họ nhất định sẽ không sống nổi.
“Khinh khí cầu Nhị Lương đã mất rồi, nếu khinh khí cầu này cũng xảy ra vấn đề gì thì trong làng cũng chỉ còn lại số siêu việt thôi.”
Lão ưng không chịu buông tay.
“Chúng ta mang theo rương rất lộ liễu, bọn họ sẽ đánh đuổi theo chúng ta, Lão ưng là chuyên gia khinh khí cầu, chắc chắn biết chúng ta không thế nào vượt qua khinh khí cầu được.”
Đại đội trưởng cũng nói: “Thế này thì sao, chúng ta tìm chồ nào đó giấu khinh khí cầu đi, đợi bọn họ bay qua, chúng ta sẽ quay lại lấy được không?”
Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!”
Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.
Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.
Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.
Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.
Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.
Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nối danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.
“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”
Một binh lính chạy tới xin phép.
“Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.
Õng ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là đế giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.
“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghi rằng bọn họ đã giấu nó đi!” Binh lính trả lời.
“Giấu đi sao?”
Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.
Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.
Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân tỵ nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.
Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúc này cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.
Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.
Trầm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho ta!”
‘Rõ!” Binh lính khom người lui ra.
“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”
Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.
Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.
Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.
Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạo lựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.
Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.
Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy (Tược một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.
Khi một quốc gia dùng hết sức lực đế làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chếtạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.
Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối da cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.
Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.
Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.
Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.
Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.
Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới dường núi.
Trên đường núi, đọi kỵ binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.
“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại fôi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”
Lão Ưng không kịp đau lòng nhìn khinh khí cầu, cuống cuồng nói.
Thật ra không cần anh ta thông báo, cửu công chúa ở làng Tây Hà đã thấy được khinh khí cầu của phe địch, cũng thấy được một số lượng lớn quân tiên phong Thổ Phiên qua ống nhòm.
‘Chuẩn bị rút lui mau!

Advertisement
';
Advertisement