Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trước khi chiến đấu hãy suy nghĩ đến sự thất bại, đây là một trong những kiến thức binh pháp mà Kim Phi đã từng nói với cửu công chúa.
Bởi vì sau khi thắng lợi phe ta sẽ nắm quyền kiếm soát cục diện, có nhiều thời gian đế suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng lỡ như thất bại, phe ta sẽ phải đối mặt với khả năng bị truy sát trên diện rộng, thời gian dành cho chúng ta sẽ càng lúc càng ít. Mồi giây đều rất quan trọng.
Vì vậy khi biết được kẻ địch đã lên bờ sông Gia Lăng, cửu công chúa lập tức lập kế hoạch rút lui, dồng thời nhanh chóng di dời các loại vật liệu chiến lược và dân làng đi.
Dựa theo kế hoạch, có hai khả năng rút lui.
Khả năng thứ nhất chỉ là để đề phòng lỡ như. Nếu mấy người Lão Ưng thành công tiêu diệt được đội quân lương của kẻ địch thì dân làng sẽ ngừng rút lui, cùng phối hợp với các nhân viên hộ tống sử dụng pháo đài để chống lại kẻ địch.
Khả năng thứ hai là Lão Ưng thất bại, vậy cả làng sẽ phải tiến hành rút lui quy mô lớn.
Cái gọi là rút lui quy mô lớn là rời khỏi làng, sơ tán mọi người đến dãy núi nhấp nhồ ở bên ngoài làng, triển khai chiến tranh du kích với kẻ địch, đợi khi Kim Phi trở về sẽ tiến hành phản công lại.
“Vũ Dương, còn có cách nào khác không?”
Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay cửu công chúa hỏi: “Chúng ta rút lui rồi, vậy ngôi làng phải làm sao? Nhiều nhà xưởng như vậy sẽ như thế nào? Đây chính là tâm huyết của đương gia đấy!”
Nhà xưởng làng Tây Hà đều bắt đầu xây dựng sau khi Kim Phi nổi dậy da số chỉ mới đưa vào sản xuất được vài tháng, nhiều công trình còn mới xây được một nửa, hoặc là những nhà xưởng mới đã hoàn thành phần dự án chính, sắp bàn giao sử dụng.
Một khi ngôi làng bị kẻ thù chiếm đóng, thì có thể tưởng tượng được số phận của những nhà xưởng này.
Cho dù Kim Phi có quay lại đánh đuổi kẻ địch, sợ rằng cũng chỉ có thể thu lại được một dong đổ nát.
“Tỷ tỷ, ta cũng biết những nhà xưởng này là tâm huyết của phu quân và tất cả mọi người. Nhưng khinh khí cầu của kẻ địch quá nhiều, chúng ta không giữ được làng đâu!”
Trong mắt cửu công chúa cũng tràn đầy đau lòng và bất đắc dĩ: “Nhưng sự việc đã đến nước này, đây là đối sách duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Quan Hạ Nhi mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bất kì thời đại nào, chỉ cần nắm quyền khống chế trên không trung thì đồng nghĩa với việc nắm giữ quyền chủ động trên chiến trường.
Mặc dù hình dạng của khinh khí cầu mà phe địch chế tạo ra rất xấu xí, tốc độ bay lên chậm, độ
cao giới hạn cũng không cao, nhưng họ không thế đối phó được với số lượng nhiều.
Kẻ địch ném bình đựng dầu ở trên trời xuống, cho dù nhân viên hộ tống ở dưới đất có khả năng chiến đấu mạnh hơn đi nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục liều chết bảo vệ làng thì cũng chỉ có một con đường chết.
Đến lúc đó, nhà xưởng vẫn sẽ rơi vào tay của kẻ địch.
“Tỷ tỷ, phu quân từng nói, nơi nào còn sự sống nơi đó còn hy vọng. Chỉ cần chúng ta vần còn người, thì nhà xưởng vẫn có thể xây dựng lại. Nhưng nếu người khồng còn, thì không còn gì cả.”
Cửu cồng chúa lại an ủi Quan Hạ Nhi, hỏi: “Tỷ tỷ, đồ ở kho hàng sau núi đã chuyến hết đi chưa?”
Kho hàng sau núi là bảo khố lớn nhất của làng Tây Hà. Vàng, tiền mặt cùng với các loại vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khôi giáp mà Kim Phi tích lũy được trong một năm nay hầu hết đều ở đó.
Vậy nên kế hoạch rút lui vừa bắt đầu, Cửu công chúa đã lập tức bố trí lượng lớn nhân viên hộ tống đi di dời đô đạc trong kho hàng ở sau núi.
“Ta vừa đi xem thử rồi, dựa theo yêu cầu của muội, vũ khí như cung nỏ hạng nặng, khồi giáp và xe bắn đá đều đã chuyển đi hết fôi, còn vàng bạc tiền dồng vần chưa chuyến, có lẽ một giờ nữa là có thể chuyến hết đi rồi.” Quan Hạ Nhi trả lời.
Hắc đao, xà phòng thơm, châu Thủy Ngọc đều
là những thứ hái ra tiền, sau khi ra mắt đã mang về cho Kim Phi một lượng tiền mặt lớn.
Kim Phi từ lâu đã biết chế độ ngân phiếu của Đại Khang cực kỳ không ổn định, vậy nên chỉ dùng ngân phiếu vào giai đoạn việc làm ăn mới bắt đầu, về sau khi nhân lực của tiêu cục Trấn Viền đã đủ, thì dùng tiền mặt để thanh toán.
Vì vậy tiền mặt trong kho hàng của làng Tây Hà vồ cùng nhiều, đặc biệt là tiền dồng, nói chất đống như núi cũng không quá.
Nhiều tiền như vậy, vận chuyển cũng cần rất nhiều thời gian.
“Không được, kẻ địch đã đến núi Khôi Dương rồi, chẳng mấy chốc sẽ bao vây ngôi làng!”
Cửu công chúa nói: “Làm phiền tỷ tỷ lại đi thúc giục bọn họ một chút, phải chuyển hết trong vòng nửa giờ, nếu không chuyển dược hết, thì hãy dùng lựu đạn cho nổ tung hang động!”
“Cho nổ sao?” Quan Hạ Nhi sửng sốt.
“Đúng vậy, cho nổ tung!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Phu quân thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách doi phó với kẻ địch. Đợi khi chàng ấy quay về, chúng ta sẽ có thể giành lại làng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, kẻ địch rất khó để đào ra được hang động đã bị sụp đổ, cho dù đào ra được cũng không sao, cũng chỉ có vàng bạc mà thòi, bọn chúng cướp đi rồi, về sau chúng ta cướp lại là được!”
Đây cũng là nguyên nhân cửu công chúa ưu tiên
sắp xếp di dời vũ khí đi trước.
Nếu vũ khí bị địch cướp đi, có thể sẽ lấy chúng để đối phó lại bọn họ, nhưng vàng bạc thì không sao, kẻ địch cướp đi rồi cũng chỉ là gánh nặng. Đợi khi Kim Phi quay về, vẫn có thế cướp lại như thường.
“Đúng rồi tỷ tỷ, đồ đạc ở phòng thí nghiệm đã chuyển đi hết chưa?” cửu công chúa lại hỏi.
Khi Kim Phi ở nhà, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ, thì thời gian còn lại hầu như đều ở phòng thí nghiệm. Bên trong có quá nhiều tài liệu, thiết bị và công cụ.
Trong mắt cửu công chúa, những thứ này còn quan trọng hơn cả vũ khí và khôi giáp.
“Sau đợt tập kích lần trước, nóc nhà của phòng thí nghiệm bị thiêu rụi, ta đã bảo Chu cấm chuyển hết đo đạc ở bên trong đi rồi.” Quan Hạ Nhi dap: “Những thứ này đều được đưa đi cùng với vũ khí.”
“Vậy thì tốt.” Cửu cồng chúa lúc này mới yên tâm gật đầu: “Còn có cả đồ ở xưởng dệt, xưởng Thủy Ngọc, xưởng chế luyện, xưởng xi măng đá vôi nếu có thể mang đi được thì mang hết đi, không mang đi được thì phải tiêu hủy, tuyệt đối không được đế chúng rơi vào tay của kẻ địch!”
“Được, lát nữa ta sẽ đi tìm trưởng làng bố trí người đi đặt bom.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi rất đau lòng, nhưng cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ.
Cửu công chúa đang định nói tiếp thì đột nhiên
nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn bốc lên ở phía đông bắc.
Ngay sau đó, từng tiếng nổ nặng nề liên tục truyền tới.
“Chuyện gì vậy?” Quan Hạ Nhi dừng chân lại, cau mày hỏi.
Cửu cồng chúa lập tức cầm kính viền vọng lên nhìn qua bên đó.
Một lát sau, sắc mặt cửu công chúa tràn đầy kích động hỏi: “Tỷ tỷ, ngoại trừ Lão ưng và Từ Quý, tỷ còn sắp xếp người khác ở núi Khôi Lang sao?”
“Không có.” Quan Hạ Nhi vừa lấy kính viền vọng của mình ra, vừa tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tỷ tỷ, tỷ nhìn đi fôi sẽ biết!”
Cửu cồng chúa kích động đến nồi nói khồng còn lưu loát.
Quan Hạ Nhi điều chỉnh xong tiêu cự, nhắm chuẩn về phía làn khói đen.
Giây tiếp theo, cô đã biết tại sao cửu cồng chúa lại kích động như vậy rồi.
Cô nhìn thấy dưới chân núi Khôi Dương khắp nơi đều là lửa cháy rừng rực, đội quân tiên phong của kẻ địch người ngã ngựa đố vô cùng hồn loạn.
Lửa lớn dữ dội như vậy, phạm vi lại rất lớn, hiển nhiên là có người đã đốt thùng dầu hỏa của kẻ dỊch.
Khinh khí cầu dựa vào việc đốt cháy dầu hỏa đế bay lên không trung. Không có dầu hỏa, khinh khí cầu
của kẻ địch có nhiều hơn nữa cũng chỉ là vật trang trí.
Điều này đối với làng Tây Hà đang chìm trong nhiều mối nguy hiếm mà nói, tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn.
“Vũ Dương, là muội sắp xếp người ở núi Khôi Lang sao?”
Quan Hạ Nhi vô thức hỏi.
Hỏi xong mới nhận ra bản thân đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Nếu Cửu công chúa bố trí người vậy lúc nãy đã không hỏi mình như vậy rồi.
Nhưng cửu công chúa cũng không để ý, quay đầu lại gọi: “Thấm Nhi, sắp xếp người đi gọi Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu tới đây!”
Bây giờ trong làng ngoại trừ cồ ấy và Quan Hạ Nhi, thì chỉ có Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu là có thế sắp xếp nhân viên hộ tống đi làm nhiệm vụ.
Thiết Ngưu và Tiếu Ngọc vốn đang ở gần đó, nên rất nhanh đã tới fôi.
“Điện hạ, người tìm bọn ta sao?”
“Các người cho người mai phục ở núi Khôi Dương à?” cửu công chúa hỏi thẳng.
“Không ạ.” Tiểu Ngọc và Thiết Ngưu cùng lắc đầu.

Advertisement
';
Advertisement