‘Vậy thì kì lạ fôi, bọn ta chưa sắp xếp, cũng không phải các người sắp xếp, vậy thùng dầu hỏa của bọn họ phát nổ như thế nào?”
Quan Hạ Nhi hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ là người của bọn không không cẩn thận làm nổ à?”
“Phu nhân, khỏi phải nói chứ, đúng là có khả năng này.”
Thiết Ngưu nói: “Mấy hôm trước Lão Ưng từng nói với ta, lúc vận chuyến thùng dầu hỏa, phải cố gắng đựng đầy, giảm lắc lư, nếu không thật sự có thế phát nổ.
Anh ta nói tiên sinh từng nói với anh ta như vậy.”
“Ta cũng nhớ rồi, lúc đầu trở về từ kinh thành, đúng là phu quân từng nhắc xe ba gác kéo dầu hỏa như vậy.”
Cửu công chúa nói: “Lúc đó phu quân nói mặc dù xác suất này rất thấp, nhưng một khi phát nổ, hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng.”
‘Vũ Dương, dầu hỏa của người xấu bị nổ rồi, có phải là không thế dùng khinh khí cầu nữa không?”
Quan Hạ Nhi kích dọng hỏi: ‘Vậy có phải chúng ta không cần rút lui nữa không?”
“Nhỡ dầu hỏa của bọn họ chưa phát nổ hết thì sao?”
Cửu công chúa hỏi ngược lại một câu, sau đó nói: ‘Vẫn phải tiếp tục rút lui, nhưng không cần phá
hủy thiết bị của xưởng nữa, chỉ cần chôn thuốc nổ là được, nếu kẻ địch còn dầu hỏa, chúng ta sẽ nổ thiết bị rồi rút lui, nếu bọn chúng không còn, chúng ta sẽ cố sống chết đế bảo vệ làng này!”
“Đúng, vậy làm thế đi!” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý.
Đối với cục diện vừa rồi mà nói, cô đã rất hài lòng với kết quả hiện tại rồi.
“Tiểu Ngọc, lập tức phái người (Ji thăm dò, xem tình hình bên núi Khôi Dương thế nào.” cửu công chúa ra lệnh nói: “Cố gắng nghĩ biện pháp xác nhận bọn họ có phải vần còn dầu hỏa khác hay không!”
Nơi này cách núi Khôi Dương không xa cũng không gần, kính viễn vọng chỉ có thể nhìn thấy tình hình sơ lược.
‘Vâng!” Tiếu Ngọc đồng ý, xoay người rời đi.
“Phùng tiên sinh, không phải người nói mai phục của kẻ địch bị diệt sạch rồi à, chuyện này là thế nào?”
Dưới núi Khôi Lang, tướng lĩnh dẫn đầu tức giận giậm chân mắng to.
Làng Tây Hà là bộ chỉ huy tối cao của Kim Phi, tài sản chủ yếu dưới trướng Kim Phi, gần như đều tập trung ở đay.
Ví dụ xưởng lựu đạn, xưởng chế luyện, dây chuyền sản xuất khinh khí cầu, dây chuyền sản xuất cung nỏ hạng nặng…
Nếu không đoạt được làng Tây Hà, cho dù Gada có chiếm được thành Tây Xuyên, chiếm được cả
Xuyên Thục, cũng là uổng công.
Còn cướp được làng Tây hà, thì những tài sản này sẽ tới tay mình.
Gada đã biết được lợi ích của khinh khí cầu, nghe Phùng tiên sinh nói vậy, không khỏi động lòng.
Cộng thêm Phùng tiên sinh tỏ vẻ quyết tâm, chủ động yêu cầu tự mình dần dọi, nên mới đồng ý với kế hoạch của Phùng tiên sinh, còn tình nguyện tiến lên phối hợp.
Gada tấn công Tây Xuyên, cùng với những cuộc gây rối của gián điệp sau đó, thật ra dều là đang che chở cho Phùng tiên sinh, thu hút sự chú ý của cửu công chúa và Quan Hạ Nhi.
Kẻ tấn công thật sự là đội binh tinh nhuệ Thổ Phiên do Phùng tiên sinh dần dắt.
Trước tiên ông ta liên hệ với Tân vương, yêu cầu mượn đường, vốn dĩ Tân vương khồng đồng ý, nhưng vừa nghe thấy Phùng tiên sinh muốn đi tới Kim Xuyên đánh Kim Phi, lập tức đồng ý ngay.
Không chỉ vậy, thậm chí Tân vương còn chủ động giúp cung cấp thuyền bè cho đoàn người của Phùng tiên sinh.
Chính nhờ có sự phối hợp trong ngoài của Tân vương, Phùng tiên sinh mới thuận lợi lên bờ ở sông Gia Lãng như vậy.
Vì kế hoạch lần này, Phùng tiên sinh gần như
tiêu hao tất cả tâm huyết, lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, nhân lúc có dòng người tị nạn, ông ta đã phân bố một lượng mật thám lớn vào Kim Xuyên trước.
Những mật thám này cũng phân thành hai bộ phận, bộ phận đầu tiên là đám người dùng khinh khí cầu phát động tấn công trong đêm.
Bọn họ là bia đỡ đạn, tác dụng là quấy rầy tầm mắt của Cửu công chúa, để Phùng tiên sinh dần đội chủ lực đánh yểm trợ.
Đương nhiên, nếu đám bia đỡ đạn này san bằng (Tược làng Tây Hà, thì càng tốt, Phùng tiên sinh chiếm đóng luôn là được.
Rất đáng tiếc, đám bia đỡ đạn này không san bằng được làng Tây Hà, ngược lại còn bị Tiếu Ngọc tóm không ít.
Bộ phận mật thám thứ hai là đám mà bọn người Quan Nhị Lượng và Lão Ưng gặp phải.
Bọn họ do mưu sĩ dẫn dắt, mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang trước.
Tất cả đều giống như Phùng tiên sinh dự đoán, biết được bọn chúng đang lên bờ ở sông Gia Lăng, Cửu công chúa lập tức phái người mang khinh khí cầu tới chỗ mai phục ở núi Khôi Dương và núi Nhị Lang.
Đám mật thám mai phục ở đây trước không chỉ làm thất bại kế hoạch của nhân viên hộ tống, mà còn thủ tiêu hai trong số ba khinh khí cầu còn lại của làng
Tây Hà.
Tới đây kế hoạch đều rất thuận lợi, ngay lúc Phùng tiên sinh suy nghĩ nên nắm tài sản ở làng Tây Hà vào tay thế nào, thì có bất ngờ xảy ra.
Lúc đội quân lương đi qua núi Khôi Dương, một quả lựu đạn đột nhiên xồng ra từ đám cỏ không bắt mắt bên vệ đường, ném vào phía dưới một xe ba gác vận chuyển dầu hỏa của đội quân lương.
Bốn thùng dầu hỏa trên xe ba gác lập tức phát nổ, sau đó dầu bắn tung tóe đốt cháy các thùng dầu hỏa khác.
Cứ như vậy, Quan Nhị Lượng và Lão Ưng đưa khinh khí cầu đi còn chưa tiêu diệt được dọi quân lương, không hiếu sao lại bị một quả lựu đạn nổ tung.
Binh sĩ bên địch bao vây quanh đội quân lương cũng bị nổ chết, bị thương khồng ít.
Mãi tới lúc này, binh sĩ của đội quân lương vẫn không hiểu, bụi cỏ kia còn chưa cao bằng cẳng chân, xung quanh không có gì che chắn, sao lại có quả lựu đạn vô duyên vô cớ bay ra từ đó chứ?
Lúc bọn họ nhìn thấy nhân viên hộ tống đẩy đá đi, bò dậy chạy về phía sau ngọn đồi, mới hiểu là chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra sau bụi cỏ có một cái hố nông nhỏ, nhân viên hộ tống nằm sấp trong cái hố này, dùng đá đất và cỏ dại che trên người để làm vật chắn.
Nhân viên hộ tống ngụy trang thật sự quá giống, cả quãng đường không biết có bao nhiêu bụi cỏ thế
này, lực chú ý của các trinh sát dò đường toàn tập trung vào bụi cỏ cao và rừng cây ven đường, lúc đi qua đây, chỉ liếc mắt một cái là đi, hoàn toàn không chú ý tới có người đang lạnh lùng nhìn bọn chúng qua khe hở của bụi cỏ.
Phùng tiên sinh nhận được báo cáo, suýt nữa ngạt thở.
Cả quãng đường trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, kết quả lại thất bại thảm hại, đội quân lương bị một người một quả lựu đạn làm cho nổ tung.
Không có dầu hỏa, sao khinh khí cầu bay được?
Phùng tiên sinh tức tới mức vứt bỏ hết mấy trinh thám dò dường, đồng thời ra lệnh dù thế nào thì tiểu đoàn tiên phong cũng phải bắt dược người mai phục kia.
Tiểu đoàn tiên phong nhận lệnh lập tức phái một đội trăm người, đuổi tới ngọn đồi.
ở lưng chừng ngọn dồi, Đường Phi quay đầu nhìn, lại bước chân nhanh hơn.
Anh ta là nhân viên hộ tống đánh úp đó, bây giờ là phó lãnh đạo của đội nhân viên hộ tống trinh sát.
Lúc đầu thổ phỉ mai phục Kim Phi, anh ta và Hàn Phòng cùng đi tới làng Tây Hà để báo tin, vì Hàn Phong thông minh biết nói chuyện, nên được Kim Phi đề bạt quản lí đội Chung Minh, Đường Phi được phân vào đội nhân viên hộ tống.
Có điều chung quy đã từng cứu Kim Phi, nên Trương Lương luôn vô tình cố ý chú ý tới Đường Phi,
hồi đó khi đi kinh thành áp tải vật tư và vàng bạc, đã
giao cho anh ta.
Vê sau phát hiện sở trường của Đường Phi là hành động trong rừng cây, nên đã phân anh ta tới đại đội trinh sát.
Lúc trước Đường Phi là thợ săn, giỏi nhất là mai phục và ẩn nấp, sau khi tới đại đội trinh sát thì như cá gặp nước, chẳng mâỳ chốc đã thành trung đội trưởng, địa vị chỉ đứng sau đại đội trưởng Hầu Tử.
Lần này vốn dĩ anh ta đi tới nơi khác để thực thi nhiệm vụ, lúc quay về thì phát hiện binh sĩ chủ lực của Phùng tiên sinh, ban đầu muốn quay về báo tin, nhưng lúc đi qua ngọn đồi, thấy bụi cỏ kia, Đường Phi vừa liếc mắt đã để ý tới, cảm thấy đây là một chồ mai phục vô cùng tốt.
Sau khi lại nghĩ, chuyện lớn như vậy, chắc chắn có người đã quay về báo tin, nên dứt khoát mai phục ở đây.
Không ngờ lại kiếm lời to.
Kiếm lời dù sướng, nhưng bây giờ muốn chạy thoát lai khó rồi.