Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Quân tiếp viện ở đâu tới?”
“Chẳng lẽ đội trưởng Thiết Ngưu đã về rồi sao?”
“Hình như không phải, bọn Thiết Ngưu đâu có nhiều người như vậy!”
Vừa chiến đấu, đội hộ tống vừa tranh thủ ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Quan Hạ Nhi cũng đứng trên tảng đá, lấy kính viễn vọng ra nhìn qua.
Nhưng cồ chưa kịp điều chỉnh tiêu cực xong, đã nghe thấy đội trưởng đội cận vệ bên cạnh hét lên: “Là tỷ muội núi Thiết Quán, ta nhìn thấy lá cờ của họ!”
Lúc này, ở trong kính viễn vọng Quan Hạ Nhi cũng nhìn thấy một đội ngũ xuất hiện dưới chân núi quanh co, trên tay nhiều người còn đỡ một cái rương.
Phía trước đội ngũ có hai lá cờ lớn.
Một lá cờ được thêu xà phòng thơm và chữ Thiết Quán, lá cờ còn lại được thêu năm chữ vàng “Quân Nương Tử nhà họ Kim”.
“Đúng là tỷ muội núi Thiết Quán thật fôi!”
Vành mắt Quan Hạ Nhi cũng đỏ hoe vì xúc động.
Kế từ đại hội thế thao mùa xuân năm ngoái, các nữ công nhân ở Thiết Quán đã âm thầm cạnh tranh với các xưởng dệt trong làng, nhưng khi làng gặp nguy hiếm, núi Thiết Quán cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Đây không phải là lần đầu tiên họ cứu viện ngôi làng, năm ngoái bọn thổ phỉ bao vây ngọn núi, các nữ công nhân của núi Thiết Quán đã ngăn chặn bọn thổ phỉ ở núi Dương Khuyên.
Mặc dù lúc đó bọn họ chưa chuẩn bị đầy đủ và cũng là lần đầu tiên họ tham gia thực chiến, nên các nữ công nhân đã bị tổn thất nặng nề nhưng họ không hề rút lui mà vần kiên trì liều chết cho đến khi đám người Quan Hạ Nhi chạy đến.
Đó cũng là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi tiến vào chiến trường ở cự ly gần, cũng là lần đầu tiên cô ra lệnh hành quyết số lượng lớn thố phỉ.
Hơn nữa lại là một vụ chém đầu cực kỳ tàn bạo!
Những con đường núi dều nhuộm đỏ máu của bọn thố phỉ.
Những thương vong ban đầu tại núi Dương Khuyên cũng khiến Tả Phi Phi và các nữ công nhân ở núi Thiết Quán nhận ra khuyết điếm của bản thân, còn chủ động nhờ Kim Phi cho họ gửi một đội nữ hộ tống tới để được đào tạo theo tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống.
Sau này, huyện lệnh gây khó dề cho xưởng, gần như toàn bộ nữ công nhân ở núi Thiết Quán dều điền tên vào hộ khẩu nhà Kim Phi, trở thành tiểu thiếp trên danh nghĩa của Kim Phi, Tả Phi Phi dứt khoát thành lập một đội ngũ ở núi Thiết Quán, thậm chí còn làm chuyện lạ là cho các binh lính nữ biểu quyết cả cờ và tên.
Chọn tên không mất nhiều thời gian, cái tên quân Nương Tử nhà họ Kim đã được nhất trí thông qua.
Sau nhiều ngày thảo luận, đội ngũ quyết định dùng xà phòng thơm và chữ Thiết Quán để làm cờ.
Ý nghĩa cũng rất đơn giản, Thiết Quán tượng trưng cho núi Thiết Quán, xà phòng thơm không chỉ tượng trưng cho xưởng xà phòng thơm, mà còn tượng trưng cho tình cảm sâu sắc của các nữ công nhân đối với xà phòng thơm.
Chính nhờ xà phòng thơm, Kim Phi mới có thể mua số lượng lớn tôi tớ trong nhà và cho họ thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Có lẽ sức chiến đấu của quân Nương Tử nhà họ Kim không bằng nhân viên hộ tống, nhưng họ chắc chắn là những người trung thành nhất với Kim Phi.
Thậm chí, trong lòng nhiều nữ công nhân, họ đã thực sự coi mình là người của nhà họ Kim.
Trước đó nhìn thấy tín hiệu cầu cứu ở làng Tây Hà, dù không biết kẻ địch là ai nhưng Tả Phi Phi vần khồng do dự chút nào mà dần đầu toàn bộ đọi ngũ xông tới tiếp viện ngay.
Các nữ công nhân biết rất rõ mình không thể sánh ngang với binh lính nam trong cận chiến, nên hàng ngày họ đều khổ luyện bắn nỏ hạng nặng, xe bắn đá và nỏ cầm tay.
Sau một thời gian dài huấn luyện như vậy, nếu chỉ so ba món này, e là nữ công nhân sẽ còn mạnh
hơn nhân viên hộ tống.
Điều quan trọng nhất là ở núi Thiết Quán có rất nhiều nữ công nhân!
Kể từ khi xà phòng thơm ra mắt, vần cung không đủ cầu mãi, núi Thiết Quán ngày càng mở rộng, đến khi chư vương hồn chiến và lượng tiêu thụ xà phòng giảm mạnh thì họ mới ngừng tuyển người.
Đến thời điếm này tổng số nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã lên tới mấy ngàn người, hầu hết đều là những cô gái dưới 25 tuổi.
Tuy tố chất quân nhân cá nhân của họ vẫn chưa bằng quân địch nhưng các cô gái ở độ tuổi này cũng khá khỏe mạnh miền là có thể ăn no bụng.
Điều quan trọng nhất là họ hoàn toàn không cận chiến với kẻ địch, khi khoảng cách vẫn còn xa, họ đã cực kỳ điêu luyện bố trí nỏ hạng nặng và xe bắn đá.
Những tảng đá và bình dầu lửa bay tới vị trí của quân địch như mây đen, tiếng tên của nỏ hạng nặng cũng liên tục rít bên tai.
Mấy ngàn nữ công nhân có vũ trang đã tham gia chiến trường, hơn nữa vừa mới tiến lên đã phát động tấn cồng ác liệt như vậy, hoàn toàn áp đảo quân địch.
Nhân viên hộ tống bị đánh lui trước đó, đã lập tức nắm lấy cơ hội để phản công.
Thế cục trên chiến trường lập tức đảo ngược!
Nhung chung quy kẻ địch cũng đều là những cựu binh, chủ tướng thấy có gì đó không ổn nên lập
tức ra lệnh rút lui.
Nhân lực trong làng thiếu hụt Quan Hạ Nhi cũng lo kẻ địch có mưu nên không cho người đuổi theo, thay vào đó lại ra lệnh cho nhân viên hộ tống dọn dẹp chiến trường, chiếm lĩnh vùng cao ngoài kia thêm lần nữa.
Cửu công chúa nghe tiếng reo hò ở bên ngoài, thì xách váy bước ra khỏi hầm trú ẩn.
Biết kẻ địch (Tã bị đánh (Tuổi, cô ấy vội vã đến cửa làng tìm Quan Hạ Nhi.
Khi Cửu công chúa đến, cũng đúng lúc Tả Phi Phi dẫn một đám nữ công nhân vây quanh.
“Kính chào tỷ tỷ, kính chào điện hạ!”
Tả Phi Phi hạ người cúi đầu trước Quan Hạ Nhi, nhưng chỉ cúi đầu nhẹ chào cửu công chúa.
Điều này có nghĩa là trong lòng cô ấy, địa vị của Quan Hạ Nhi hiển nhiên là cao hơn cửu công chúa.
Thấm Nhi cực kỳ bất mãn với phản ứng của Tả Phi Phi, còn định mắng cô ấy nhưng đã bị cửu công chúa ngăn cản.
Bây giờ Trần Cát đã chết, cái danh công chúa của cô ấy cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng.
Bỏ qua cái danh này, thì thật ra cô ấy cũng chỉ là vợ lẽ của Kim Phi mà thôi.
Tả Phi Phi với Kim Phi cũng có “giấy chứng nhận”, nên theo lý mà nói thì địa vị của hai người cũng ngang nhau, huống chi Tả Phi Phi còn tới nhà họ Kim
sớm hơn cô ấy.
Điều quan trọng nhất là xưởng xà phòng thơm do Tả Phi Phi dẩn dắt luồn là một trong những nguồn kinh tế quan trọng của làng Tây Hà, bây giờ lại có lực lượng vũ trang riêng, còn được Kim Phi vô cùng tin tưởng…
Dù xét ở khía cạnh nào, thì bây giờ cửu công chúa cũng không muốn xung đột với Tả Phi Phi.
Khuôn mặt nhỏ của Quan Hạ Nhi phấn khích đỏ bừng bước tới nắm lấy tay Tả Phi Phi.
Lúc trước Kim Phi biết Tả Phi Phi muốn thành lập một đội ngũ, y cũng khồng để tâm mà chỉ nghĩ là họ đang nói đùa.
Thực ra Quan Hạ Nhi cũng nghĩ như vậy, cho nên cồ vần mãi khồng nhờ tới sự giúp đỡ của núi Thiết Quán.
Bởi vì các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã hy sinh rất nhiều trong trận chiến ở núi Dương Khuyên và thường bị hạn chế tự do xuống núi, nên Kim Phi và Quan Hạ Nhi cũng khá bao dung với họ, muốn người cho người, muốn trang bị cho trang bị.
Quan Hạ Nhi thực sự không ngờ rằng núi Thiết Quán mà cô cho rằng chỉ là một trò đùa, thế mà lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
“Tỷ tỷ, bọn ta đến muộn…”
Tả Phi Phi nhìn pháo đài sụp đổ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
“Không không, muội đến đúng lúc, đúng lúc lắm.”
Quan Hạ Nhi nói: “Vũ Dương, muội nói đúng không?”
Cô đâu phải kẻ ngốc đâu mà không thấy, vừa rồi Tả Phi Phi đang so đo với cửu cồng chúa.
Hỏi Cửu công chúa như vậy có nghĩa là cô đứng giữa hòa giải.
“Đúng vậy,” cửu công chúa gật đầu: “Mọi người đến đúng lúc lắm, nếu đến quá sớm, không chừng đã bị khinh khí cầu của địch thiêu fôi!”
Sau trận chiến ở núi Dương Khuyên, Quan Hạ Nhi hứa sẽ lập từ đường và bài vị cho các nữ công nhân đã hy sinh trong trận chiến, còn cho họ gia nhập gia phả nhà họ Kim, các nữ công nhân ở núi Thiết Quán cũng luôn kính trọng và rất thân thiết với Quan Hạ Nhi.
Tả Phi Phi dám so đo với cửu cồng chúa, nhưng cô ấy không dám làm trái ý Quan Hạ Nhi và cũng khồng muốn làm như vậy.
Hơn nữa trước đây cô ấy cũng không có ý kiến gì về Cửu công chúa, vừa rồi khiêu khích là bởi vì cô ấy cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy cửu công chúa núp ở phía sau, để Quan Hạ Nhi lao tới phía trước mà thòi.
Bây giờ Quan Hạ Nhi đã chủ động đứng ra hòa giải, đúng lúc cô ấy cũng có thể mượn cớ xuống nước.

Advertisement
';
Advertisement