Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sự xuất hiện của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho làng Tây Hà khi đang thiếu nhân lực.
Nhân lúc kẻ địch rút lui, dân làng lao ra khỏi chiến trận, thu dọn thi thể của những nhân viên hộ tống đã hy sinh và dưa những người bị thương đến phòng y tế.
Tất cả các nữ quân y cũng túc trực để chữa trị cho những người bị thương.
Trận chiến trước đó quá ác liệt, nhiều nhân viên hộ tống và nữ công nhân trong xưởng dệt bị thương, phần lớn thanh niên trai tráng trong làng đều tham gia chiến đấu, Tả Phi Phi thấy đa số người dọn dẹp chiến trường đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em nên cồ ấy quay qua gọi trợ thủ tới.
“Thông báo cho tiểu đoàn 4 tới hổ trợ dọn dẹp chiến trường.”
Có mấy trăm cô gái trẻ tham gia, tốc độ dọn dẹp chiến trường cũng lập tức tăng lên.
Trước đây Đường Đông Đông vẫn chỉ đạo công việc cứu hộ, tới bây giờ mới được rảnh rồi hội hợp với Quan Hạ Nhi.
“Đông Đông, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Đường Đông Đông đi tới, cồ nhanh chóng dời chiếc ghế đến bên cạnh.
Đường Đông Đông sinh ra trong một gia dinh
thương buôn giàu có, rất nghiện sạch sẽ, ngay cả khi gặp nạn thì quần áo cũng luôn sạch sẽ, nhưng giờ đây, khuôn mặt trắng nõn đã bị khói hun đen, tóc cũng phủ đầy tro bụi, quần áo nhếch nhác thậm chí còn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
“Vất vả rồi, uống nước đi’”
Tả Phi Phi lấy bình nước bên thắt lưng mình ra đưa cho Đường Đồng Đông.
Tuy nữ công nhân xưởng dệt và nữ công nhân xưởng xà phòng thơm luôn cạnh tranh với nhau, nhưng quan hệ của hai xưởng trưởng rất tốt, mỗi lần Tả Phi Phi về làng làm việc đều tìm Đường Đông Đông nói chuyện một lúc.
“May là Phỉ Phỉ cô tới kịp lúc, nếu mà trễ một chút, có lẽ chúng ta đã không chống nổi rồi!”
Đường Đồng Đông cầm lấy bình nước của Tả Phỉ Phi đưa, mở miệng nhỏ uống một hớp: “Lần thật sự cảm ơn các cô đã đến.”
“Chúng ta dều là người một nhà, cảm ơn cái gì mà cảm ơn.”
Tả Phi Phi xua tay, sau đó nhìn qua Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, tiếp theo sắp xếp thế nào?”
Quan Hạ Nhi không trả lời mà nhìn về phía cửu công chúa: “Vũ Dương, muội sắp xếp đi!”
Quan Hạ Nhi vẫn cứ hơi tự ti, dù đã có thay đổi sau khi gả cho Kim Phi, nhưng cô vần không thích trở thành tâm điểm chú ý trừ khi chuyện tới mức cồ phải ra tay.
Giống như vừa rồi.
Trên đời không có ai là hoàn hảo, cũng không có người nào là hoàn toàn vô dụng.
Tính tình của Quan Hạ Nhi quyết định cồ sẽ không kiêu ngạo một cách mù quáng, cô cũng ý thức được khuyết điểm của mình, biết rõ là chuyện xem xét tình hình tổng thể thì mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp cửu công chúa.
Cửu cồng chúa chưa kịp lên tiếng, trợ thủ bên cạnh Tả Phi Phi đã tỏ vẻ khó chịu: ‘Phu nhân, vừa rồi người và Đường xưởng trưởng đánh trận ở phía trước còn cô âỳ lại núp ở phía sau, dựa vào đâu mà bọn ta phải nghe lời cồ ấy chứ?”
“Im đi! ở đây cô không có tư cách nói chuyện!” Tả Phi Phi mắng trợ thủ một tiếng: “Xin lồi tỷ tỷ, tính tình Ninh Ninh ngay thẳng thắn, không hiểu phép tắc, trở về ta sẽ dạy bảo cô ấy!”
Đường Đồng Đông nghe vậy thì không nhịn được mà nhíu mày.
Ngoài mặt Tả Phi Phi như (Jang mắng trợ thủ, nhưng cô ấy lại khồng hề nói đến việc trợ thủ nói sai, hiển nhiên là trong lòng cô ấy cũng nghĩ như vậy.
Còn việc nói về dạy bảo lại trợ thủ thì chỉ nghe cho vui thồi, lúc về nói không chừng Tả Phi Phi còn không dạy bảo cô ấy mà còn được thưởng lớn.
Vốn dĩ Cửu công chúa đang định lên tiếng, nhưng nghe Tả Phi Phi nói vậy thì ánh mắt cô ấy hơi hơi nheo lại.
Từ năm mười mấy tuổi cô ấy đã bắt đầu giúp Trần Cát xử lý công vụ, biết bao đại thần trong triều đình nhìn thấy cô ấy là đã nơm nớp lo sợ.
Tuy Trần Cát đã chết, nhưng lòng kiêu ngạo được Cửu công chúa nuôi nấng bao năm vần còn đó, nay lại bị chỉ trích thẳng mặt nên không khỏi hơi tức giận.
Với thân phận và lòng kiêu ngạo của cửu công chúa, cô ấy sẽ không bao giờ đấu khấu với một trợ thủ nhưng cô ấy còn Thấm Nhi ở đây.
Thấm Nhi ở sau lưng cửa công chúa bước ra với một ánh mắt đáng sợ.
“Ninh Ninh, ngươi ăn nói kiếu gì vậy hả?”
Đường Đông Đông nhìn thấy bộ dạng sắp giết người của Thấm Nhi, nên vội vàng chặn cô âỳ lại.
Nhưng Thấm Nhi đã tránh đi một bước và tiếp tục bước về phía trước.
“Làm gì vậy?”
Quan Hạ Nhi kéo Thấm Nhi lại.
Thấm Nhi vồ thức muốn kéo ra nhưng nhớ lại Quan Hạ Nhi là chính thất của Kim Phi nên không dám làm gì quá đáng.
“Kẻ dỊch sắp đánh tới cửa, mà các ngươi đang làm gì vậy?”
Hiếm khi thấy Quan Hạ Nhi mất bình tĩnh: “Thấm Nhi trở về cho ta, Ninh Ninh, xin lồi Vũ Dương đi!”
Cửu công chúa biết cô thật sự rất tức giận, nên
vội vàng nháy mắt với Thấm Nhi cho cô ấy lùi lại.
Tả Phi Phi cũng nhanh chóng nháy mắt với trợ thủ.
Trợ thủ miễn cưỡng cúi người hành lễ với cửu công chúa một cái.
“Ninh Ninh, ngươi đừng không phục, đương gia nói rồi, mỗi người đều có công việc của mình, giống như xưởng của các ngươi, có người chịu trách nhiệm làm xà phòng, có người chịu trách nhiệm chuẩn bị nguyên liệu, có người chịu trách nhiệm phơi nắng, đúng không?
Giống như xưởng trưởng của các ngươi, muội ấy có tự làm xà phòng được không? Không biết làm đúng khồng?”
Quan Hạ Nhi liếc mắt nhìn trợ thủ một cái: “Trên chiến trường cũng vậy. Có người chịu trách nhiệm chiến đấu, có người chịu trách nhiệm chỉ huy, có người trị thương cứu người.
Đầu óc Vũ Dương nhanh nhạy nên giao chuyện chỉ huy sau đó cho muội ấy.
Ngươi còn ý kiến gì với quyết định của ta không?”
“Không có!” Trợ thủ nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy bắt đầu lại!” Quan Hạ Nhi lạnh lùng nói.
“Xin lỗi điện hạ, vừa rồi ta sai rồi, ta xin lỗi!”
Thái độ của trợ thủ Tân này đã tốt hơn nhiều.
“Tỷ tỷ, điện hạ, là ta dạy bảo sai cách, ta cũng phải tạ lồi với điện hạ.”
Tả Phi Phi cũng xin lồi theo.
“Không sao!” Cửu công chúa xua tay.
“Vậy được rồi!”
Quan Hạ Nhi kéo tay cửu công chúa, một tay kéo Tả Phi Phi: “Kẻ địch ở ngoài làng, đương gia lại không có ở đây, chúng ta phải đồng lòng đế vượt qua khó khăn này, hai muội có hiếu không?”
Bên phía làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi đang làm cồng tác tư tưởng cho Tả Phi Phi và cửu cồng chúa, dưới chân núi Dương Khuyên, sắc mặt Phùng tiên sinh cũng đang rất khó coi khi nghe cấp dưới báo cáo.
Kim Phi và Quan Hạ Nhi còn không để tâm tới núi Thiết Quán, thì càng dưng nói đến một người ngoài như Phùng tiên sinh?
Để ngăn chặn cồng thức làm xà phòng thơm bị rò rỉ, núi Thiết Quán luôn làm rất tốt công tác bảo mật, ngoại trừ một số lãnh đạo cấp cao như Tả Phi Phi, những nữ công nhân khác hầu như không bao giờ tiếp xúc với người ngoài chứ đừng nói là ra ngoài xuống núi.
Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả nhân viên hộ tống dưới chân núi cũng hiếm khi gặp nữ công nhân, nên gần như là không thể cài gián điệp vào được.
Hơn nữa, Đại Khang thường có sự phân biệt đối xử với phụ nữ, mà Phùng tiên sinh cũng không phải là ngoại lệ nên ông ta chưa bao giờ ngờ tới chuyện này.
Trong mắt ông ta, núi Thiết Quán chỉ là một nhóm tỳ nữ được Kim Phi mua về để làm xà phòng thơm, trước nay cũng bao giờ nghĩ rằng những nữ công nhân này sẽ được huấn luyện thành chiến sĩ.
Sai lầm lần này suýt khiến Phùng tiên sinh gần như thất bại trong gang tấc.
Nhưng hành động lần này có tầm quan trọng rất lớn, Phùng tiên sinh cũng không dám bỏ cuộc dể dàng, sau khi nghe cấp dưới báo cáo, ông ta hỏi: “Những chiếc nỏ nặng hạng của các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đã được phân tán và sắp xếp rồi hay là vẫn đang tập trung lại?”
“Đang tập trung lại.” cấp dưới trả lời.
“Vậy sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Phùng tiên sinh lạnh giọng nói: “Từ An Hiên đâu? Bảo hắn cho khinh khí cầu thiêu cháy nỏ hạng nặng và xe bắn đá ngay lập tức!”
Bẩm sinh Phùng tiên sinh đã đa nghi, bất cứ lúc nào cũng sẽ khồng để mình vào ngõ cụt.
Sau khi đội quân lương bị Đường Phi làm nổ tung, lúc khinh khí cầu bay lên ông ta đã ra lệnh giữ lại hai bình dầu lửa đế dự phòng.
Thời khắc mấu chốt, ông ta có thể lợi dụng khinh khí cầu chạy trốn, nếu có cơ hội thích hợp, ông ta cũng có thể cho khinh khí cầu bay lên lần nữa, phát động tập kích bất ngờ.
Theo ông ta thấy, cơ hội lúc này là vồ cùng phù hợp.

Advertisement
';
Advertisement