Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Sau khi Phùng tiên sinh ra lệnh, hai khinh khí cầu chậm rãi bay lên từ trong khe núi phía bắc làng Tây Hà.
Cửu công chúa đang sắp xếp chiến trường, nhìn thấy khinh khí cầu thì đoán được kế hoạch của Phùng tiên sinh ngay.
Thi Phi, nhanh bảo người trên trận địa cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá phân tách ra”.
Cửu công chúa gấp gáp nói.
“Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá thì phải làm sao?”
Tả Phi Phi hỏi.
Cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá là hạng mục huấn luyện chính của binh lính nữ của núi Thiết Quán, cũng là vũ khí chính tác chiến của họ.
Nếu không có mấy thứ này, sức chiến đấu của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
“Phi Phi, không kịp rồi”.
Quan Hạ Nhi nói: “Nghe Vũ Dương đi, nhanh chóng sơ tán người. Trong làng vẫn còn cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, lát nữa ta sẽ đưa cho muội”.
Bây giờ cả làng đã bị bao vây, các trạm gác bên ngoài đã bị địch quét sạch nên nơi khinh khí cầu bay lên rất gần với vị trí của trận địa, lúc này di chuyển cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cũng đã muộn rồi,
chỉ có thế sơ tán người trước, giảm tổn hại đến mức thấp nhất. Đón đọc chương mới nhất tại Readme.
Tả Phi Phi giậm chân bảo trợ thủ truyền lệnh đi.
Nơi khinh khí cầu bay lên là hướng ngược gió, ngay khi các công nhân nữ trên trận địa cung nỏ hạng nặng sơ tán thì khinh khí cầu bay tới.
Trận địa cung nỏ hạng nặng lập tức biến thành biển lửa.
Khinh khí cầu lại bay sang trận địa máy bắn đá, trận địa máy bắn đá không chỉ có đá mà còn chuẩn bị không ít dầu hỏa.
Sau khi dầu hỏa bị đốt cháy, nơi đó nổ tung.
Dầu hỏa bắn tứ tung khắp nơi, lửa ở trận địa máy bắn đá mạnh hơn trận địa cung nỏ hạng nặng.
Cũng may các công nhân nữ đã kịp sơ tán, nếu muốn thêm một bước e là khồng ai sống được.
Trước đây các công nhân nữ ồ núi Thiết Quán luôn sống ở trên núi, chưa từng chứng kiến tác chiến khinh khí cầu, bây giờ nhìn ngọn lửa rực cháy mà hãi hùng.
Vừa rồi trợ thủ của Tả Phi Phi còn (Jang đoán có phải Cửu công chúa đang trả thù núi Thiết Quán hay không, sợ họ lập công.
Bây giờ cô ta không còn nghĩ thế nữa.
Sau khi khinh khí cầu bay đi, đại quân của địch lại áp sát đến.
Phải nói là Phùng tiên sinh quả thực rất giỏi
trong việc nắm bắt thời cơ, hiện tại pháo đài đã bị phá hủy, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá đã bị thiêu cháy, đây chính là cơ hội tốt nhất đế họ tấn công.
“Đại Hắc, đi lấy rương lựu đạn đến, dẫn người xông lên cho bổn cung, cho dù thế nào cũng không thể đế địch vào làng”.
Cửu công chúa nhanh chóng ra lệnh: “Phi Phi, bảo các nữ cồng nhân có thành tích bắn nỏ tốt nhất tập hợp lại, sang đó hỗ trợ Đại Hắc, những người còn lại đi theo Đông Đông kéo máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng.
Đông Đông, cô sắp xếp các công nhân nữ trong xưởng dệt đưa vật tư đến trận địa, giúp các quân y chữa trị cho người bị thương, sau đó phái vài người dẫn đường cho các tỷ muội ở núi Thiết Quán”.
Trước đây để phòng làng thất thủ, những vũ khí như máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng đều vận chuyến đi, bây giờ cần phải chuyển về lại.
“Vâng”, sau vài tiếng đáp lại, Đại Hắc, Tả Phi Phi và Đường Đông Đông lập tức chia nhau ra hành động.
“Ta làm gì đây?”, Quan Hạ Nhi hỏi.
“Tỷ không cần làm gì cả, lên đó đứng đi, đế mọi người biết tỷ vẫn còn ở đây là được”.
Cửu công chúa chỉ vào nơi cao ở cổng làng.
Quan Hạ Nhi là người đáng tin cậy hiện giờ của làng Tây Hà, chỉ cần cồ còn ở đây, tinh thần chiến đấu của nhân viên hộ tống sẽ không phân tán.
‘Ta phải đánh trống sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
Lúc trước ở dốc Đại Mãng, cửu công chúa đã đánh trống trước khi đánh trận để tăng tinh thần chiến đấu của binh sĩ.
Bây giờ đã có cơ hội, Quan Hạ Nhi cũng hơi muốn thử.
Nhưng cửu công chúa lại không chút do dự lắc đầu nói: “Không được, kẻ địch có khinh khí cầu, như thế quá bắt mắt, chúng sẽ diên cuồng tấn cồng tỷ. Nếu tỷ có chuyện gì, tinh thần của binh sĩ sẽ nhanh chóng sụp đổ. Nếu nhìn thấy khinh khí cầu của địch bay lên thì lập tức trốn đi, tỷ hiểu chưa?”
Mặc dù hơi thất vọng nhưng Quan Hạ Nhi vẩn nghe lời gật đầu.
Thấy Quan Hạ Nhi đã đi lên bục cao, tinh thần của các nhân viên hộ tống được nâng lên rất nhiều, hơn nữa người nhà của họ đều ở trong ngôi làng phía sau nên các nhân viên hộ tống liều mạng chiến đấu với kẻ thù để đuổi chúng ra khỏi làng.
Cầm cự nửa canh giờ, các công nhân nữ núi Thiết Quán và người dân trong làng kéo cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá về.
Lần này, để ngăn khinh khí cầu tập trung lại và đốt cháy lần nữa, cửu công chúa đã ra lệnh cho cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá phân tán đến các khu vực khác nhau của chiến trường, tấn công tự do.
Mặc dù như thế uy lực sẽ giảm đi khá nhiều nhưng lại an toàn.
Sau khi cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá gia nhập chiến trường, kẻ địch lập tức bị áp chế, các nhân viên hộ tống tiến hành phản công.
Lại đánh hơn nửa tiếng nữa, cuối cùng địch không chịu nổi, dần xuất hiện trạng thái suy sụp.
Lúc này Phùng tiên sinh đã chạy đến vòng vây ngoài chiến trường, nhận thấy tình hình này thì ra lệnh rút lui.
“Phùng tiên sinh, cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá của chúng nhiều quá, không có khinh khí cầu, chúng ta rất khó đánh”.
Tướng lĩnh Thổ Phiên khó xử nói.
“Phái người ra ngoài thu thập dầu hỏa cho ta, có bao nhiêu lấy về bấy nhiêu”.
Phùng tiên sinh sầm mặt nói: “Ngoài ra, bắt người cho ta, chẳng phải Kim Phi khoe khoang yêu thương dân chúng sao? Ngày mai chúng ta tái chiến, đưa người dân ra trước để ta xem chúng có giết hay không”.
‘Vâng!”, tướng lĩnh Thổ Phiên vui mừng, nhanh chóng đi sắp xếp.
Giang Nam, Đường Tiểu Bắc đứng trên boong thuyền, nhìn hoàng hôn ở phía Tây, nhíu mày.
Mưu sĩ của Ngồ vương, Sở vương rất ghê gớm, họ gần như da thu thập tất cả các thuyền đánh cá dọc sông Trường Giang, châm lửa từng chiếc rồi bỏ
trôi sông.
Đường Tiểu Bắc đã không còn nhớ rõ rốt cuộc họ đánh chìm bao nhiêu chiếc thuyền đánh cá và các loại bè tre nữa fôi.
Tốc độ của thuyền hơi nước hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, theo kế hoạch lẽ ra họ đã về đến Kim Xuyên từ sớm, nhưng bây giờ mới đến lãnh thổ của Sở vương, vẫn còn một nửa quãng đường nữa.
“Tiểu Bắc, đừng buồn phiền, bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi”.
Bắc Thiên Tam đi tới, tựa vào lan can nói: “Trước đó từ Đông Hải về Kim Xuyên, mất ít nhất mấy tháng, bây giờ chúng ta chỉ đi nửa tháng, đi được một nửa đã là lợi hại lắm rồi”.
“Vần chưa đủ nhanh”, Đường Tiểu Bắc nói: “Cũng không biết bây giờ trong làng thế nào rồi”.
Hiện giờ thuyền hơi nước đi đến đâu, dọc đường cũng có rất nhiều binh phủ đi theo, gián điệp của cửu cồng chúa không thể nào gửi tin tức về thuyền.
Thuyền hơi nước luôn trong trạng thái di chuyển, chim bồ câu đưa thư cũng không thể sử dụng nên thuyền hơi nước hoàn toàn mất liên lạc với làng Tây Hà.
Nhưng Đường Tiểu Bắc biết chắc chắn trong làng không yên ổn.
Bắc Thiên Tâm định an ủi vài câu, đột nhiên nhìn thấy Vạn Hạc Minh nhảy lên chạy ra như một chú nai.
Vừa chạy cậu bé vừa hô: “Sư nương, thành cồng rồi! Sư phụ thành công rồi”.
Mắt Đường Tiểu Bắc sáng rực, túm lấy cánh tay Vạn Hạc Minh hỏi: “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật”, Vạn Hạc Minh cười nói: “Sư phụ bảo ta đến gọi hai vị sư nương cùng đến xem”.
“Tốt quá rồi”.
Đường Tiếu Bắc đẩy Vạn Hạc Minh ra, quay đầu chạy về phía khoang thuyền.
Bắc Thiên Tâm chạy còn nhanh hơn cồ ây.
Trong khoang thuyền, Kim Phi dẫn Mãn Thương và vài đệ tử nữ đang vây quanh một con thuyền cứu sinh.
Trên thuyền cứu sinh, một thuyền hơi nước bản thu gọn đang phun ra khói đen.
Từ khi mưu sĩ chặn đường không lâu, Kim Phi dần dắt Mãn Thương và Vạn Hạc Minh vùi đầu vào phòng thực nghiệm tạm thời trên thuyền.
Bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng làm ra được một máy hơi nước loại nhỏ có thể đặt trên thuyền cứu sinh.
“Mọi người den rồi, mau nhìn xem, có lợi hại không”.
Tâm trạng Kim Phi rất tốt, nhìn thấy Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm thì đắc ý chỉ vào thuyền cứu sinh.

Advertisement
';
Advertisement