Thật ra Bắc Thiên Tâm vốn dĩ không muốn trèo tường, nhưng khi đi ngang qua dinh nhỏ, nghe thấy Kim Phi và Thiết Chùy đang đứng nói chuyện, vừa nói còn vừa cười ha ha, cõ ấy quyết dịnh trèo tường hù hai người họ.
Xưởng luyện gang và tứ hợp viện chỉ cách nhau một bức tường, nhưng đi qua cửa sao nhanh hơn trèo tường được?
“Tiểu Ngọc tìm ta làm gì?” Kim Phi hỏi.
“Hình như bên phía Tây Xuyên đã truyền tin tới.” Bắc Thiên Tâm đáp.
“Tiểu Ngọc nói sao?”
“Ta không biết, tỷ tỷ bảo ta tới tìm chàng thì ta tới thôi.”
Lúc Bắc Thiên Tâm cõng Kim Phi đi ngang qua tiền viện, Tả Phi Phi và đám nữ công nhân đang tập luyện trên bãi đất trống.
Thấy hai người như vậy, đám nữ cồng nhân đều cảm thấy bất ngờ.
“Tiên sinh, Thiên Tâm phu nhân, hai người đi dạo sao?”
Tả Phi Phi còn vầy tay chào hai người.
“Thả ta xuống!”
Sắc mặt Kim Phi tối sầm lại.
Thanh danh một thời của y đã bị hủy hoại trong
tay Bắc Thiên Tâm.
Bắc Thiên Tâm cười mỉm, khom người để Kim Phi xuống.
Nhưng vần bị mấy người Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đứng trước cửa thư phòng thấy.
“Xem ra đối phó với tướng công phải nhờ Thiên Tâm ra tay mới được!” Đường Tiếu Bắc cười vỗ tay.
Mấy người Quan Hạ Nhi và Tiếu Ngọc cũng che miệng cười thầm.
Chỉ có Cửu công chúa là tỏ vẻ bất lực.
Từ nhỏ cô ấy đã được giáo dục ở trong cung dinh, đối với Cửu công chúa, Bắc Thiên Tâm và Kim Phi đùa giỡn như vậy rất ảnh hưởng tới uy tín và hình tượng của Kim Phi.
Nhưng cửu công chúa có thể nhìn ra vẻ mặt Kim Phi trầm xuống không phải vì tức giận, nên cô cũng không nói gì.
Ban đầu, Cửu công chúa đồng ý theo Kim Phi chẳng phải chỉ là vì thích sự dịu dàng của Kim Phi và bầu không khí của làng Tây Hà đó sao?
Dù sao Kim Phi cũng không muốn lên ngôi xưng đế, thích đùa thì cứ đùa thôi.
“Các nàng cứ chờ đó cho ta, xem ta xử lý các nàng thế nào?”
Kim Phi chỉ mấy người Quan Hạ Nhi, uy hiếp các cô.
Đáng tiếc, chiêu này hoàn toàn không có tác
dụng với Đường Tiếu Bắc: “Ai xử lý ai thì chưa chắc đâu!”
“Khụ khụ.” cửu công chúa ho nhẹ một tiếng, cắt ngang hai người: “Tiểu Ngọc, tiên sinh trở lại rồi, nói đi.”
Đến lúc làm chính sự nên Kim Phi cũng gác lại tâm trạng chơi đùa của mình, nhìn Tiểu Ngọc.
“Tiên sinh, Ngưu Bôn truyền tin từ Tây Xuyên về, nói Gada đã gửi thư hồi âm rồi.”
Tiểu Ngọc vừa đưa một tờ giấy cho Kim Phi.
Cách đây không lâu, Ngưu Bôn và Thấm Nhi cãi nhau, Quan Hạ Nhi phái Ngưu Bôn tới đỉnh Song Đà, sau khi đoạt lại bến tàu, Ngưu Bôn chịu trách nhiệm canh giữ bến tàu.
Khánh Mộ Lam mang thư tay của Kim Phi tới bến tàu, Ngưu Bôn dần người theo cồ ấy tới Tây Xuyên đối kháng với Gada.
Giống như những gì Kim Phi nghĩ, khi nhân viên hộ tống tới tiếp viện cho Tây Xuyên, Gada đã sớm biết tin và chạy trốn.
Số lượng nhân viên hộ tống quá ít, lại không quen thuộc lãnh thổ của địch nên không dám tùy tiện truy kích nên đành phải dần người tiếp quản thành Tây Xuyên, thu dọn tàn cuộc.
Lúc ấy, thành Tây Xuyên đã bị người Gada phá tan nát, một người kiêu ngạo như Khánh Mộ Lam, sau khi vào thành lập tức quỳ rạp xuống đất khóc đến nỗi suýt chút nữa ngất đi.
Mấy ngày gần đây Ngưu Bôn đều dẫn người ngồi phi thuyền tới Thổ Phiên.
Một là để dò la tin tức của Gada, hai là thăm dò địa hình nơi đây để chuẩn bị cho cuộc chiến sau này
Trong ngày thăm dò thứ hai, bọn họ đã phát hiện một lính trinh sát phe địch và thành công bắt giữ làm tù binh.
Nhưng Ngưu Bôn không giết hắn mà để hắn mang một phong thư đưa cho Gada, trong thư có viết những yêu cầu của Kim Phi.
Sau khi Gada nhận được thư, hôm qua đã phái người đưa thư hồi âm.
Ngưu Bôn không dám chậm trề, vội vàng dùng bồ câu đưa thư tới báo cáo với Kim Phi.
Kim Phi thấy nội dung trên tờ giấy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Câu trả lời của Gada rất đơn giản, tóm gọn lại chỉ có một câu… tuyệt đối không đồng ý với yêu cầu của Kim Phi!
Thấy câu trả lời của Gada, dù Kim Phi rất tức giận nhưng vần không nằm ngoài suy đoán.
Thổ Phiên là đất Cao Nguyên, người Trung Nguyên tới đây rất dề bị say độ cao, hành quân bình thường cũng là một vấn dề lớn chứ đừng nói là đánh giặc.
Gada cũng vì điều này mà không hề sợ hãi.
“Vũ Dương, nàng thấy thế nào?”
Kim Phi buông tờ giấy xuống, nhìn cửu công chúa.
“Thổ Phiên có khí dịch, nếu không phải người bản xứ thì hoàn toàn không trụ nổi. Mấy chục năm trước, cữu cữu đã từng phái người tấn công thành Ba Nhi của Thổ Phiên, lúc ấy phái đi hai chục ngàn người, kết quả, mới đi được nửa thành thì đã có bảy mươi phần trăm trong số những người đó đi không trụ nổi nữa, cuối cùng chỉ có hơn một ngàn người sống sót trở về.”
Cửu công chúa sợ Kim Phi kích động, phái binh tới tấn công Gada nên khuyên: “Trước khi chưa tìm ra cách đối phó với khí dịch, ta dề nghị không nên dùng binh với Gada.”
Kim Phi trầm ngâm chốc lát, nói: “Dụng binh trên quy mô lớn đúng là không được, nhưng chém đầu thì có thể!”
“Chém đầu?” Cửu công chúa hỏi: “Có ý gì?”
“Gada dẫn theo nhiều người như vậy, còn mang theo những vật liệu cướp được từ Tây Xuyên nhất định chạy không nhanh, cũng không thể nào không để lại dấu vết, truyền lệnh cho Ngưu Bôn tiến hành trinh sát vào buổi tối, nói không chừng có thể phát hiện ra kẻ địch.”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Nếu tìm thấy kẻ địch, bất luật thế nào cũng phải nổ chết Gada cho ta!”
“Trinh sát buổi tối?” Ánh mắt cửu công chúa không khỏi sáng lên: “Cách này đúng là rất hay!”
Mục tiêu của phi thuyền quá lớn, có thể thấy được quân địch trong phạm vi mười mấy dặm, thời gian này đủ cho quân địch ẩn nấp.
Tây Xuyên có dãy núi trải dài về phía tây, trên núi khắp nơi đều là rừng rậm, một khi quân địch trốn vào trong rừng, từ trên trời nhìn xuống hoàn toàn không thể nào phát hiện được.
Đến buổi tối, tình huống sẽ đảo ngược lại.
Mấy ngày gần đây trăng không tròn, quân địch rất khó nhìn được phi thuyền vào ban đêm.
Mà quân dỊch lại hành quân trên quy mô lớn, ban đêm khả năng cao là sẽ đốt lửa.
Cứ như vậy, phi thuyền có thế tìm được quân địch.
Một khi bị phi thuyền để mắt tới, Kim Phi tin rằng Ngưu Bôn nhất định sẽ không bỏ qua cho Gada.
Thổ Phiên vừa mới kết thúc thời kỳ hỗn loạn, chỉ cần Gada chết, nhất định sẽ tiếp tục hồn loạn.
Chờ một “Gada” mới xuất hiện dẹp loạn phải cần ít nhất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm, đến lúc đó, nói không chừng Kim Phi đã làm ra (Tược cả máy bay, có rất nhiều thủ đoạn xử lý bọn họ!
Giao phó xong chuyện của Tây Xuyên, Kim Phi nhìn Tiểu Ngọc: “Đảng Hạng và các phiên vương có thư hồi âm chưa?”
‘Vẩn chưa.” Tiểu Ngọc lắc đầu: “Chắc là bọn họ vẫn đang suy nghĩ.”
‘Vậy bọn họ vẫn đang đánh à?”
“Không, dinh chiến fôi.” Tiểu Ngọc trả lời.
Thật ra, từ sau khi tin Kim Phi còn sống được lan truyền, cuộc chiến giữa các phiên vương cũng ngừng lại.
Bao gồm cả Tứ hoàng tử đoạt vị gần đây cũng co đầu rụt cổ trong kinh thành, thánh chỉ cũng mất hút, rất sợ gây ra động tĩnh khiến Kim Phi chú ý.
‘Vậy cứ để bọn họ cân nhắc đi, hai tháng sau không tới, thì sẽ bị đánh tan!”
Kim Phi hỏi: “Đúng rồi, chiến sự với quân nam chinh của Đảng Hạng thế nào?”
Thiết Ngưu dần người tiếp viện cho quân Trấn Viền, mang theo một số lượng lớn khinh khí cầu và lựu đạn, khinh khí cầu là một khối không thế đánh tan được, dù là một người ba ngựa, tốc dọ cũng không thể nhanh hơn được, cho tới hôm qua mới chạy tới Hi Châu.
“Sáng nay vừa nhận được tin chiến sự, nói quân nam chinh của Đảng Hạng đã bắt đầu rút lui, Thiết Ngưu đang dẫn quân Trấn Viền đuổi giết.” Tiểu Ngọc trả lời.
Thiết Ngưu là sát thủ, Kim Phi tin rằng anh ta sẽ không bỏ qua cho quân nam chinh.
Giao phó xong những chuyện này, đám người Quan Hạ Nhi, Tiểu Ngọc đều bận đi làm, Kim Phi cũng trở về xưởng luyện gang, nhưng lại thấy cửu công chúa lén lút nháy mắt với y.