“Vũ Dương, sao vậy?”
Khi những người khác đi hết, Kim Phi nhìn Cửu công chúa.
“Sáng sớm, ta nhận được thư của Tấn vương, bảo hôm nay thúc ấy sẽ tới Kim Xuyên, muốn gặp chàng để bàn bạc.”
Vừa nói, Cửu công chúa vừa lấy ra một lá thư từ trong tay áo, đưa cho Kim Phi.
“Tấn vương?”
Dòng dõi hoàng gia Đại Khang truyền thừa hàng trăm năm, có quá nhiều phiên vương khiến Kim Phi không thể biết hết, nhưng Tấn vương là một trong những người mày quen.
Lần đầu tiên Kim Phi biết đến ông ta là trong một cuộc đấu giá do Lạc Lan tổ chức. Khi đó, Tấn vương đã bị Trần Cát triệu về kinh để trách mắng. Đế giải sầu, ông ta tham gia cuộc (Tấu giá và sẵn tiện mua một thanh hắc đao.
Hành động này không chỉ ủng hộ việc làm ăn của Kim Phi, mà còn ngầm đứng ra bảo vệ Kim Phi.
Sau đó, Kim Phi cho người của mình điều tra Tấn vương, ông ta cũng được coi là một trong những phiên vương mà Kim Phi có ấn tượng tốt nhất.
Thái ấp của Tấn vương nằm ở phía tây bắc, giáp với Đảng Hạng, vì có sự bảo hộ của tiên hoàng trước khi lâm chung và sự ủng hộ của gia tộc mẹ mình, ông
ta nắm giữ quyền lực thực sự đáng kế và là một trong số ít phiên vương có lập trường kiên định trong việc chủ trương chiến tranh.
Mặc dù thua nhiều hơn thắng trong các trận chiến chống lại Đảng Hạng trong những năm qua, Tấn vương vẫn kiên quyết chống trả.
Phạm tướng quân và Khánh Hoài có thể giữ được thành Vị Châu ở tây bắc, trong đó cũng có công lao của Tấn vương.
Vì những lý do này, cái nhìn của Kim Phi đối với Tấn vương cũng coi như không tệ.
“Ông ta đến Kim Xuyên, nàng không sợ ta sẽ giết ông ta sao?”
Kim Phi vừa hỏi, vừa nghịch phong thư.
Sau cái chết của Trần Cát, Tấn vương cũng là một trong những phiên vương tạo phản và tự xưng đế, nằm trong phạm vi tấn công của Kim Phi.
Các phiên vương khác lúc này còn sợ rằng sẽ bị Kim Phi thẳng tay giết chết khi họ đến Kim Xuyên, thế mà Tấn vương còn dám đến.
“Những người đó sao có thể so với Tấn vương thúc chứ?”
Cửu cồng chúa chế nhạo: “Nếu là Ngồ vương hoặc Sở vương trấn giữ phía Tây Bắc, e rằng những khu vực như Vị Châu, Hi Châu đã bị người Đảng Hạng chiếm từ lâu.”
“Xem ra nàng có ấn tượng rất tốt với Tấn vương.”
Kim Phi mỉm cười nói.
“Tấn vương thúc những năm này tích cực chống Đảng Hạng, thậm chí còn đích thân ra trận nhiều lần. Tuy bại nhiều hơn thắng, nhưng Vũ Dương rất khâm phục!” Cửu công chúa thẳng thắn bày tỏ.
“Trong việc lớn, Tấn vương quả nhiên là người đáng tin cậy.”
Kim Phi gật đầu rồi mở phong thư ra.
Tấn vương mặc dù xét về thâm niên là thúc thúc của Cửu công chúa, lại lớn hơn Kim Phi một thế hệ. Tuy nhiên, giọng điệu và thái độ trong thư của Tấn vương lại rất lịch sự.
Õng ta không đề cập đến cuộc tạo phản, chỉ bày tỏ sự quan tâm đến cảnh đẹp của Xuyên Thục, muốn đến Xuyên Thục ngắm cảnh, nhân tiện đi thăm cửu cồng chúa và Kim Phi.
Sau khi Khánh Hoài rời đi, người Đảng Hạng không chỉ phái quân chinh chiến phía nam xâm phạm Hi Châu mà còn tổ chức một lực lượng khác tấn công mạnh mẽ vào Thanh Thủy Cốc.
Tấn vương không chỉ phải chống lại Đảng Hạng, mà còn phải đề phòng Tân vương ở lân cận, ông ta có tâm trạng đến Xuyên Thục để ngắm cảnh vào thời điểm quan trọng này mới là lạ.
Khi Cửu công chúa nhìn thấy nội dung bức thư, mới biết Tấn vương chủ yếu muốn đến tìm Kim Phi.
“Đã tới thì cứ gặp thôi.” Kim Phi gật đầu: “Chừng nào ông ta đến, nàng bảo Thấm Nhi gọi ta là được.”
“Dù sao Tấn vương thúc cũng là trưởng bối, ta muốn đến bến tàu nghênh đón thúc ấy, vậy có được không?” cửu công chúa hỏi.
Kim Phi liếc nhìn cửu công chúa thật sâu, khẽ gật đầu: “Nhớ mang thêm người, chú ý an toàn.”
Mặc dù Tấn vương không nói mục đích của chuyến đi này trong thư, nhưng Kim Phi có thể đoán được.
Rất có thể ông ta nhận ra mình không thể đánh bại tiêu cục Trấn Viễn nên đến đây để đàm phán.
Cửu công chúa toàn nói tốt cho Tấn vương, hiển nhiên đã bày tỏ thái độ, hy vọng Kim Phi sẽ không làm khó Tấn vương.
Trên thực tế nếu cô ấy nói thẳng, Kim Phi sẽ khồng tức giận, nhưng Cửu công chúa lớn lên trong cung từ khi còn nhỏ, cô ấy đã quen bày tỏ ý kiến của mình một cách mơ hồ.
Đây là một chiến thuật phổ biến trong giới quan trường và Kim Phi cũng lười cưỡng ép uốn nắn cho cô ây.
Tấn vương đến nhanh hơn Kim Phi tưởng tượng. Vẩn chưa đến giữa trưa, Thấm Nhi đã đến xưởng luyện sắt để tìm Kim Phi.
“Tấn vương đến nhanh vậy à?” Kim Phi hơi kinh ngạc.
Bến tàu không gần làng Tây Hà, y vốn nghĩ rằng Tấn vương có lẽ phải đến tối mới đến được.
“Sáng sớm nay Tấn vương đã đến bến tàu, Điện hạ đi nửa đường đã gặp ông ấy.” Thấm Nhi giải thích.
“Ông ta đâu?” Kim Phi vừa hỏi, vừa rửa tay.
“Chắc sắp vào làng rồi,” Thấm Nhi đáp, “Khi họ đến núi Khôi Dương, điện hạ bảo ta cưỡi ngựa trở về trước để thồng báo cho ngài.”
“Được, ta hiểu fôi.” Kim Phi khẽ gật đầu.
Cửu công chúa biết rằng y đang bận rộn trong xưởng luyện sắt, làm vậy là muốn cho y chút thời gian chuẩn bị.
Kim Phi cúi đầu nhìn mình, không phát hiện có vết bẩn nào, lấy khăn lau tay fôi đi thẳng đến cổng làng.
Không nói đến quan hệ giữa Tấn vương và cửu công chúa, chỉ bằng việc trước đó ông ta đã tích cực chống quân thù xâm lăng, Kim Phi cũng không muốn cố ý phồ trương trước mặt Tấn vương.
Đối phương đi ngàn dặm tới đây, đã đến cổng làng, y đi đón tiếp cũng chẳng tổn hại gì.
Bắc Thiên Tâm vốn đang ngồi xổm trên cỏ nhìn kiến bò, nhanh chóng đứng dậy, đi theo phía sau Kim Phi.
Thiết Chùy cũng dẫn theo cận vệ của mình, trên đường còn lấy nỏ tay ra kiểm tra một lần rồi tiện tay treo trên người.
Những nhân viên hộ tống khác cũng làm như vậy.
Thấm Nhi nhìn thấy nhưng không nói gì.
Tấn vương là một phiên vương quyền lực, thủ hạ dưới trướng nhất định có tử sĩ.
Ngộ nhỡ khi gặp nhau, tử sĩ đánh lén Kim Phi thì sao?
Cách làm của bọn Thiết Chùy rất bình thường.
Đoàn người vội vàng chạy tới cửa làng, vừa đúng lúc nhìn thấy một nhóm kỵ binh chạy chậm tới.
Ngựa chiến của cửu công chúa ở giữa, bên cạnh cô ấy là một thanh niên mặc giáp đen.
Kim Phi mặc dù đã nghe nói tới Tấn vương nhưng chưa từng gặp, y nhìn Thấm Nhi, y hỏi: “Y chính là Tấn vương đấy à?”
“Vâng.”
“Dũng khí không nhỏ nhỉ, chỉ mang theo bốn người mà dám đến làng Tây Hà chúng ta.”
Thiết Chùy cười nói.
Những nhân viên hộ tống và đội hộ vệ của cửu công chúa đều mặc đồng phục, rất dễ phân biệt giữa đồng minh và người ngoài.
“Việc ông ta mang theo bốn người hay bốn trăm người thì có gì khác biệt chứ?” Kim Phi phản bác.
“Chà… đúng vậy.” Thiết Chùy gãi đầu.
Lúc họ đang trò chuyện, cửu công chúa và Tấn vương đã tới bãi đạp lúa.
Vào làng đông đúc nên không thể cưỡi ngựa
được. Cửu công chúa xuống ngựa, trao dây cương cho phu xe đang chờ.
Tấn vương cũng làm như vậy.
Thấy Kim Phi đến, cửu cồng chúa mỉm cười nói: “Phu quân, đây là Tấn vương thúc. Tấn vương thúc, đây là phu quân của ta.”
“Trần Vĩnh Trạch kính chào quốc sư đại nhân!”
Tấn vương không đợi Kim Phi lên tiếng, đã chủ động chắp tay hành lễ.
Tư thế của ông ta khiêm tốn nhưng không khúm núm, có thế nói là đúng mực.
“Chào Tấn vương điện hạ!”
Kim Phi cũng thi lể đáp lại: “Chức tước và chức vụ của ta đều đã bị ‘Hoàng đế đương nhiệm’ thu hồi rồi. Ta không còn là quốc sư đại nhân nữa, ngài có thể gọi ta là Kim Phi.”
“Trần Chinh chết tiệt, một ngày nào đó bổn vương sẽ đích thân giết chết thằng súc sinh dám giết vua giết cha đó!”
Nói đến Tứ hoàng tử, Tấn vương tức giận đến mức lồng mày kiếm dựng đứng.
Sắc mặt Cửu công chúa cũng lóe lên vẻ dữ tợn, nhưng cô ấy nhanh chóng đè nén lại, mỉm cười nói: “Phu quân, vương thúc từ xa tới, chúng ta vào rồi nói chuyện.”
“Điện hạ, xin mời!”
Kim Phi duỗi tay ra làm động tác mời.
“Trước kia Vũ Dương thường viết thư nói làng Tây Hà là một nơi thần kỳ, mọi người khi đến đây sẽ không muốn rời đi, hôm nay cuối cùng bổn vương cũng có cơ hội được tận mắt chứng kiến.”
Thay vì đi trước, Tấn vươnq lại đi cạnh Kim Phi.