“Vậy điện hạ cho rằng, bây giờ ta đang làm gì?”
Kim Phi cười khẩy hỏi lại Tấn vương.
Tấn vương nghẹn họng.
Đúng vậy bây giờ các vương ở Đại Khang đang hỗn loạn, các bộ tộc ngoại lai không ngừng xâm chiếm, người dân đang sống trong cảnh nước sồi lửa bỏng, cũng có khác gì với thời kì cuối của triều đại trước đâu?
“Nhưng, nhưng hoàng thất tiền triều đều ích kỷ bạo ngược, không có điểm nào đáng để trọng dụng, tổ tiên chúng ta cũng đành phải làm phản!”
Tấn vương giải thích nói: “Còn Đại Khang thì lại khác!”
Ý của lời này có nghĩa là Đại Khang có Tấn vương ta đây, ta khác với triều đại trước, ta có thể đảm nhận vai trò quan trọng!
“Điện hạ, sử sách là do người viết ra, sao ngài có thể dám chắc tiền triều không có người xứng đáng để đảm đương?”
Kim Phi nói: “Người khác đoạt giang sơn Đại Khang, điện hạ nghĩ sử sách sẽ viết điện hạ thế nào?”
Tấn vương lại nghẹn họng lần nữa.
Đúng vậy, nếu người ngoài chiếm lấy Đại Khang, chắc chắn khồng thế miêu tả Tấn vương là anh hùng xuất chúng, mà rất có thể sẽ miêu tả Tấn vương thành một kẻ tàn bạo đầy tội ác ở phía Tây Bắc.
Như vậy họ mới có thể danh chính ngôn thuận để cướp lấy Đại Khang, đồng thời họ cũng có thể giương cao ngọn cờ đáp lại tiếng gọi của trời đất.
“Quốc sư đại nhân, ngài quyết tâm làm phản sao?”
Mặt Tấn vương trở nên lạnh lùng nhìn Kim Phi.
Thật ra trước khi tới đây ông ta cũng đã cân nhắc xem Kim Phi có làm phản hay không, thậm chí còn viết thư hỏi cửu cồng chúa xem thế nào.
Cửu công chúa viết thư trả lời là sẽ không, chính vì thế mà ông ta mới tới.
“Ai nói ta muốn làm phản?”
Kim Phi không để ý tới ánh mắt Tấn vương, tiện tay cầm tách trà trước mặt.
“Ngài sắp lên ngôi xưng đế, không gọi là làm phản thì gọi là gì?”
“Ai nói với ngài là ta muốn lên ngôi xưng đế?”
“Ngài không muốn xưng đế ư?” Tấn vương giật mình.
“Phúc ta mỏng, khồng làm Hoàng đế nổi.”
“Vậy rốt cuộc ý của ngài là thế nào?” Tấn vương buồn bực nhìn cửu công chúa.
Õng ta bị Kim Phi làm cho lơ mơ, nên muốn hỏi Cửu công chúa.
Nhưng cửu công chúa lại cúi đầu, không hề để ý tới ông ta.
“Ý rất đơn giản, ta sẽ giúp đỡ một người thích hợp hơn để làm Hoàng đế.”
“Hắn là người trong hoàng thất sao?” Tấn vương hỏi.
“Phải!” Kim Phi gật đầu.
“Ngài muốn bắt chước Từ Liên Anh, sợ người trong thiên hạ sẽ mắng ngài, nên muốn nâng một con rối lên ngôi à?”
Tấn vương cười khẩy nói: “Nếu vậy thì trước đây ta đã nhìn lầm ngài rồi!”
Hơn bảy trăm năm trước Từ Liên Anh là một quan đại thần.
Khi đó Trung Nguyên bị chia năm xẻ bảy, các vương hầu đang hồn loạn, ở vùng Tây Bắc bây giờ có một nước nhỏ tên là An Bình, Từ Liên Anh là tể tướng, nắm giữ quyền lực to lớn của đất nước nhỏ bé đó.
Từ Liên Anh muốn làm Hoàng đế, nhưng lo ngại danh tiếng của mình nên không dám soán ngôi, nên đã kiểm soát triều dinh bằng cách nâng đỡ những thành viên ngu dại trong hoàng tộc lên làm Hoàng đế.
Tuy rằng hắn không phải là Hoàng đế nhưng cũng gần giống như một Hoàng đế.
Thời kỳ phong kiến coi trọng lòng trung thành, nên Từ Liên Anh đã bị các sử quan đời sau định cho cái danh là đệ nhất gian thần.
“Nếu Kim Phi ta muốn làm Hoàng đếthì đã làm luôn rồi, không cần chơi trò lừa gạt dùng chư hầu làm
con rối.”
Kim Phi chế nhạo: “Người ta tìm được không phải là kẻ ngốc, trái lại là người rất thích hợp đế kế vị!”
“Cả hoàng thất Đại Khang còn ai thích hợp hơn ta nữa?” Tấn vương hỏi: “Đó là ai? Ngô vương, sở vương hay là Tương vương?
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”
Kim Phi chỉ vào cửu công chúa: “Ta cảm thấy Vũ Dương thích hợp hơn ngài nhiều!”
“Vũ Dương?”
Đôi mắt Tấn vương trợn to kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng khó tin: “Cửu cồng chúa là nữ mà!”
“Nữthì sao?”
“Phụ nữ thì sao có thế kế thừa ngai vàng? Từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ này!”
‘Vậy thì Vũ Dương sẽ mở ra tiền lệ này!”
“Ngài điên rồi, hai người đều điên rồi!”
Tấn vương chỉ vào Kim Phi và cửu cồng chúa: “Hai người làm vậy là trái với trời đất, sẽ bị báo ứng!”
Kim Phi suýt muốn hét lên: “Số phận của ta là do ta quyết định, không phải do trời định”, nhưng cuối cùng y vẫn kìm lại được: “Trời không thể cho người dân công bằng, ta làm trái ý trời thì thế nào? Gặp báo ứng ư? Ai không phục thì tới thử đi, ta chờ!”
“Vũ Dương, cháu thật sự muốn làm vậy sao?”
Tấn vương thấy không thể thuyết phục được Kim Phi, bèn quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Vốn dĩ Cửu công chúa đang hơi bài xích cái danh Hoàng đế, nhưng khi nghe thấy Tấn vương liên tục chất vấn mình, thì lòng kiêu ngạo của cửu công chúa lại dấy lên.
Cô ấy ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Sao nào, bổn cung không làm được sao?”
“Được, cháu giỏi lắm’”
Tấn vương cười khẩy, vung ống tay áo, xoay người rời đi.
Thiết Chùy đã đứng gác ồ cửa, gần như đã nghe được hết cuộc trò chuyện của ba người họ.
Hàm của Thiết Chùy như muốn rớt ra, khi nghe tin Kim Phi muốn nâng đỡ cửu công chúa lên làm Hoàng đế.
Nhưng khi nhìn thấy Tấn vương đi ra, Thiết Chùy lập tức thu lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, quay về phía sân làm một động tác.
Lính canh trong sân lập tức lao ra và chĩa nỏ vào Tấn vương.
Các hộ vệ do Tấn vương cử đến lập tức vây quanh ồng ta, như đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
Bắc Thiên Tâm, Thấm Nhi, Châu Nhi vốn luồn im lặng trong góc, đều dồng thời nhảy ra đứng trước mặt Kim Phi và cửu công chúa đế phòng ngừa tử sĩ của
Tấn vương dùng ám khí làm họ bị thương.
Tấn vương không hề hoảng sợ mà quay đầu nhìn về phía Kim Phi: “Sao nào, định lấy nhiều ức hiếp ít, muốn diệt khấu sao?”
Sở dĩ Tấn vương tới day không chỉ vì ông ta lớn gan, mà ông ta còn đang cược xem Kim Phi có làm ra chuyện giết người diệt khấu hay không.
Thực tế, Tấn vương đã cược thắng.
Kim Phi quay về phía cửa hồ: “Thiết Chùy, để cho bọn họ đi!”
“Tiên sinh, bây giờ cho ông ta đi là thả hổ về rừng!” Thiết Chùy nói.
“Ngươi cho rằng tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không bắt được một con hổ sao?”
Kim Phi nói: “Thả ông ta đi đi, đừng để người ta nói chúng ta lấy nhiều ức hiếp ít!”
Lúc này Thiết Chùy mới ra hiệu cho nhân viên hộ tống tránh ra.
“Kim Phi, trầm ở Tây Bắc chờ ngài!”
Tấn vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Kim Phi rồi sải bước rời đi.
“Ha ha!”
Kim Phi không khỏi bật cười.
Cửu công chúa cũng thở dài theo.
Tấn vương vừa mới tự xưng là bổn vương, bây giờ lại tự xưng là “Trầm”, thái độ của ông ta hiển
nhiên không cần nói cũng biết.
Điều này cũng có nghĩa là Kim Phi và Tấn vương đã hoàn toàn cạch mặt nhau, không còn khả năng hòa giải nào cả.
Đây chính là cục diện mà cửu công chúa không muốn thấy nhất.
“Phu quân, sau khi Tấn vương trở về, e là chuyện ta muốn xưng đế không thế giấu được rồi!”
Cửu công chúa lo lắng nhìn Kim Phi.
“Ta cũng đâu có ý định giấu giếm.”
Kim Phi nói: “Ai không phục cứ đến Kim Xuyên, chúng ta đón hết!”
Có lẽ bị sự tự tin của Kim Phi lây nhiễm, lòng Cửu công chúa cũng chợt trở nên kiên quyết, quay người lại ôm Kim Phi, sà vào lòng y.
Thiết Chùy đứng trong sân thấy thế, lại nhìn Kim Phi rồi nở cười tục tĩu, chuẩn bị đóng cửa lại giúp y.
Nhưng chưa kịp tới cửa thì đã bị Bắc Thiên Tâm đá ra ngoài.
Lúc này anh ta mới nhớ ra Bắc Thiên Tâm vần còn ở trong phòng.
“Được fôi, đừng lo lắng nữa, có ta ở đây, nàng chỉ cần nghĩ cách trị vì người dân thế nào là được.”
Kim Phi vồ bả vai cửu công chúa, định đi qua xưởng chế luyện.
Y vừa mới bước ra khỏi cửa xưởng đã thấy Tiểu
Ngọc vội vã đi tới.
“Tiên sinh, đàm phán với Tấn vương thất bại sao?” Tiểu Ngọc hỏi.
Không phải cô ấy hóng chuyện, nhưng địa vị của Tấn vương rất quan trọng, đàm phán được với ồng ta thì có ý nghĩa rất lớn.
Tiểu Ngọc làm lãnh đạo cấp cao ở làng Tây Hà, nhìn thấy Tấn vương mới vào làng không bao lâu đã thở phì phò rời đi, không quan tâm mới là lạ.
“Đúng vậy, lần sau gặp lại chính là kẻ thù!”
Kim Phi gật đầu, nhưng cũng không giải thích nguyên nhân, mà lại hỏi: “Cô còn có việc gì không?”
“Có,” Tiểu Ngọc nói: “Ngưu Bôn truyền tin nói đã tìm thấy Gada fôi!”