“Tìm thấy Gada nhanh vậy sao?”
Ban đầu Kim Phi chỉ đưa ra một gợi ý cho Ngưu Bôn mà thôi, có thế tìm thấy được kẻ địch hay không ycũng không dám chắc.
Không ngờ nhanh như vậy đã tìm thấy rồi.
“Tiên sinh thần cơ diệu toán, Gada cho rằng doanh trại mà ông ta chọn có núi non bao quanh, vì vậy ban đêm đã buông lỏng cảnh giác, đốt rất nhiều lửa trại. Ngưu Bôn ở trên trời cách rất xa đã nhìn thấy.” Tiếu Ngọc nói.
“Ngưu Bôn truyền tin về, có phải là đã giết Gada rồi không?” Kim Phi hỏi.
Tiểu Ngọc: “Không phải, Ngưu Bôn gửi thư xin chỉ thị của tiên sinh, tiếp theo nên làm gì?”
“Có ý gì vậy, Ngưu Bôn gặp phải trở ngại gì rồi sao?”
Mệnh lệnh mà Kim Phi truyền đạt cho Ngưu Bôn rất rõ ràng, cũng rất đơn giản – tìm được Gada thì giết chết Gada luôn.
Mặc dù Ngưu Bôn không thông minh như Trương Lương, nhưng mệnh lệnh đơn giản như vậy, anh ta vẫn có thể hiểu được.
Nếu đã gửi thư về, tất nhiên là đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
“Ngưu Bồn gửi thư về nói, Gada mới di chuyển đến núi Bình Đầu, anh ta muốn hỏi tiên sinh xem có
tiếp tục thi hành mệnh lệnh trước đó hay không?” Tiểu Ngọc giải thích.
“Núi Bình Đầu sao?” Kim Phi lần đầu tiên nghe đến tên ngọn núi này: “Ngọn núi này có gì khác biệt à?”
“Đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, không có gì đặc biệt cả. Nhưng địa hình lại hơi giống núi Thiết Quán, đỉnh núi khá bằng phẳng.”
Tiểu Ngọc đi tới chiếc bản đồ treo trên tường ở thư phòng, tìm kiếm một hồi rồi chỉ vào một điểm trong đó nói: “Núi Bình Đầu quá nhỏ nên trên bản đồ không có. Nhưng theo vị trí mà Ngưu Bôn mô tả thì có lẽ nó ở gần khu vực này.”
“Gần như vậy sao?”
Vẻ mặt Kim Phi tràn đầy kinh ngạc.
Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Ngưu Bôn lại không oanh tạc Gada rồi.
Bởi vì núi Bình Đầu thực sự cách Tây Xuyên quá gần, có lẽ tính theo đường thẳng thì chỉ cách có mấy chục dặm.
Khoảng cách gần như vậy, Ngưu Bôn hoàn toàn có thể dần nhân viên hộ tống đuổi tới tóm gọn kẻ địch!
“Gada đã đi mấy ngày nay rồi mà mới đi được tới chồ này thôi sao?”
Cửu công chúa cũng cảm thấy có phần khó tin.
“Kẻ địch đã cướp rất nhiều tài sản ở Tây Xuyên,
lại không nỡ bỏ người, mà đường núi khó đi vậy nên chúng đi rất chậm.”
Tiểu Ngọc trả lời: “Ngưu Bôn cũng không ngờ bọn chúng mới đi được tới đây vì vậy lúc trước vẫn luôn dựa vào tốc độ hành quân gấp rút đế suy đoán vị trí đại khái của Gada mà lục soát, tập trung trinh sát. Ngược lại đã không chú ý đến núi Bình Đầu.”
“Đã chủ quan rồi!” Kim Phi lắc đầu nói.
Nếu y là Ngưu Bôn, e là cũng sẽ phạm phải sai lầm tương tự.
Dù sao trạng thái hiện tại của Gada là đang chạy trốn, đổi lại là ai cũng sẽ dùng hết toàn lực đế gấp rút hành quân, ai có thể ngờ được nhiều ngày như vậy mà ông ta mới tới được núi Bình Đầu cơ chú?
“Tiên sinh, đấy không phải là chủ quan, mà là Gada quá tham lam!”
Tiểu Ngọc lạnh lùng nói: “Ngưu Bôn gửi thư tới nói rằng Gada gần như đã vơ vét hết tất cả vàng bạc, lương thực ở Tây Xuyên đi. Ngựa chiến của bọn chúng đều dùng để chở mồ hôi nước mắt của người dân, tất nhiên là không đi nhanh được fôi.”
“Đúng là lòng tham không đáy mà!” Kim Phi cảm khái.
“Gada gần như đã trút hết tài lực quốc gia vào đợt viễn chinh phía Đông này. Bây giờ cuộc viền chinh thất bại, ông ta phải mang du chiến lợi phấm quay về, như vậy mới có thể miễn cưỡng đưa ra một lời giải thích.” Cửu công chúa nói.
“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao?” Tiếu Ngọc hỏi: “Còn đế Ngưu Bôn tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu không?”
“Nếu đã có cơ hội quét sạch hoàn toàn quân địch, vậy thì tất nhiên phải giết hết tất cả bọn chúng rồi!”
Trong mắt Kim Phi lóe lên một tia sắc bén: “Nói với Ngưu Bôn, khoảng thời gian này ở Tây Xuyên ta sẽ cho anh ta quyền hạn và cấp bậc giống Trương Lương. Yêu cầu của ta chỉ có một, đó là khiến cho kẻ địch phải trả giá xứng đáng cho những tội lồi mà bọn chúng đã làm ở thành Tây Xuyên!
Nếu để cho Gada chạy thoát, vậy anh ta cũng không cần phải trở về làng Tây Hà nữa!”
“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu rồi rời đi.
Thực ra Kim Phi rất muốn tự mình ra tiền tuyến, chỉ huy trận chiến này.
Nhưng quy mô của làng Tây Hà ngày càng lớn, y không thể tự mình làm mọi việc mà cần phải bồi dưỡng nòng cốt của mình.
Lòng trung thành của Ngưu Bôn thì không cần phải nghi ngờ, sau khi gia nhập tiêu cục cũng tiến bộ rất nhanh. Kim Phi mấy lần đến lớp xóa nạn mù chữ dều gặp anh ta.
Theo Kim Phi thấy, năng lực của một người không quan trọng, thái độ sẵn lòng học hỏi và lòng trung thành mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy Ngưu Bôn cũng trong kế hoạch bồi dưỡng của y.
Lần này cũng xem như là một cuộc thử thách và rèn luyện cho Ngưu Bồn.
Thành Tây Xuyên, Ngưu Bôn cầm lấy tờ giấy vừa nhận được, kích động nắm chặt tay lại.
Sau khi tới Tây Xuyên, anh ta đã tận mắt nhìn thấy thảm cảnh ở trong thành.
Quá thê thảm!
Thực sự quá thê thảm!
Ngưu Bôn cũng xem như là cựu binh đã tham gia nhiều chiến trường, nhưng anh ta vần không dám nhìn thẳng.
Kim Phi chịu sự ảnh hưởng của nền giáo dục đời trước nên lúc trước khi tiêu diệt thổ phỉ, khấu hiệu vẫn luôn là không giết những kẻ đầu hàng.
Điều này trong mắt các nhân viên hộ tống, Kim Phi đã quá tốt bụng, Ngưu Bôn thực sự lo lắng Kim Phi sẽ hạ lệnh cho anh ta không được giết người.
Bây giờ thì tốt rồi, Kim Phi đã cho anh ta quyền hạn giống với Trương Lương.
Mặc dù quyền hạn này chỉ là tạm thời nhưng Ngưu Bôn đã rất mãn nguyện.
“Triệu tập tất cả nhân viên hộ tống đến thao trường!”
Dưới mệnh lệnh của Ngưu Bồn, nhân viên hộ tống ở trong thành nhanh chóng tập hợp lại.
Khánh Mộ Lam nhận được tin tức, bèn khập khểnh chạy tới.
“Ngưu đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chúng ta đã tìm được tung tích của Gada fôi…”
Hiện giờ Khánh Hâm Nghiêu không có ở Tây Xuyên, Mạnh Thiên Hải và người già ở Tây Xuyên gần như đã bị Gada giết sạch. Sau khi Ngưu Bôn rời đi, còn phải dựa vào Khánh Mộ Lam dần người bảo vệ thành. Vì vậy Ngưu Bồn cũng không giấu giếm, nói cho Khánh Mộ Lam nghe về kế hoạch của mình.
“Ngưu đại ca huynh yên tâm, có khinh khí cầu mà tiên sinh chi viện, ta nhất định có thế bảo vệ được Tây Xuyên!”
Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Ngưu đại ca, huynh nhất định phải giết hết đám súc sinh do, báo thù cho Tây Xuyên!”
“Mộ Lam cô nương, cồ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!”
Ngưu Bôn nghiêm túc gật đầu.
Để ngăn ngừa mật thám của địch đế lại báo tin, sau khi Ngưu Bôn tập hợp xong, cũng không lập tức rời khỏi thành truy đuổi mà để cho các nhân viên hộ tống phân tán rời khỏi thành, sau đó tập hợp lại ở khe núi cách thành ba mươi dặm về phía nam.
Sau đó một đoàn người xuất phát từ một con dường khác, nhanh chóng tập kích, chạy tới trước mặt Gada rồi yên lặng chờ đợi.
Gada cũng là cựu tướng chinh chiến nhiều năm, trước khi hành quân tất nhiên đã phái lính trinh sát đi dò đường.
Nhưng Ngưu Bôn đã sớm dề phòng, không mai phục ở gần hẻm núi mà phái lính trinh sát đi thăm dò phạm vi bên ngoài.
Đợi sau khi chủ lực của Gada tiến vào trong hẻm núi, nhân viên hộ tống dùng khinh khí cầu, chặn hai đầu hẻm núi lại.
Với kinh nghiệm của Gada, trong nháy mắt đã đoán ra được tình hình, ngay lập tức cho người ném vật tư xuống, chuẩn bị phá vòng vây.
Phải nói rằng quyết định của Gada vô cùng quyết đoán và chính xác. Chặn hai đầu hẻm núi bây giờ chỉ là khinh khí cầu, nếu dốc hết toàn lực phá vòng vây, đám người Gada vần còn có cơ hội.
Đáng tiếc vật tư mà bọn chúng cướp được đều bị cột lên trên ngựa chiến, đợi khi bọn chúng lấy vật tư ra, Ngưu Bôn đã dẫn người chặn kín hai đầu hẻm núi rồi.
Mặc dù nhân viên hộ tống chỉ có vài trăm người, nhưng hẻm núi này là do Ngưu Bôn đã lựa chọn cấn thận, vừa hẹp vừa dài, hai bên đều là vách đá rất thích hợp đế mai phục.
Ngưu Bôn mang theo mấy trăm nhân viên hộ tống, lại dề dàng chặn đứng được mấy chục nghìn kẻ địch trong hẻm núi không thể di chuyển được.
Lần này nhân viên hộ tống mang theo rất nhiều
khinh khí cầu và lựu đạn. Ngưu Bôn vốn dĩ có thế san bằng hẻm núi, nhưng anh ta lại không làm như vậy, mà ra lệnh cho nhân viên hộ tống dựng cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá. Từ trên mặt đất đẩy vào bên trong từng chút một.