Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Chạy mau, rồng đất trở mình rồi”.
“Không phải đâu, các ngươi mau nhìn bên chồ hoàng cung kìa”.
“Trời ạ, đó là quái vật gì thế?”
“Nghe nói năm nay bệ hạ lại phái quân chinh chiến phía Nam, chẳng lẽ họ lại thất bại rồi sao?”
“Khồng thể nào, người dân Đại Khang yếu ớt, vô dụng, năm đó ta đi theo đại quân chinh chiến phía Nam, tám mươi người đã đuổi theo năm trăm người đến mức không còn nơi nào để trốn thoát, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha”.
“Sao có thể chứ, năm ngoái quân chinh chiến phía Nam bị người Đại Khang đánh bại rồi”.
“Năm ngoái quân chinh chiến phía Nam là do Vương gia Lý Kế Khuê trúng kế của địch, chẳng phải sau đó triều đình Đại Khang đã đưa Vương gia về, còn hứa sẽ tăng cống nạp hàng năm để đền bù đó sao?”
“Lưu đại nhân, ngươi chẳng biết gì cả, con trai ta nói Đại Khang có một Quốc sư rất giỏi, năm ngoái y chế tạo ra cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, danh bại Vương gia Lý Kế Khuê, năm nay y lại chế tạo ra vũ khí mạnh hơn”.
“Con trai ta làm việc ở cơ quan mật, có lần nó từng nói điều này. Theo những lời hô lên lúc nãy, ta
nghĩ chắc chắn quân chinh chiến phía Nam lại bị đánh bại, nếu khồng người dân Đại Khang cũng sẽ không dám chạy đến vương thành chúng ta đâu”.
Thế tích phi thuyền cực lớn, lúc bay đến vương thành Đảng Hạng, khồng ít người đều chạy ra hóng hớt.
Họ nghe thấy tiếng hô của Lão Ưng, cũng nhìn thấy đám mây nổ kia.
Người dân khồng hề biết phi thuyền là gì, trước đó cũng chưa từng nhìn thấy thuốc nổ, chỉ là hóng chuyện thôi.
Nhưng dù sao đây cũng là vương thành, trong thành có rất nhiều quyền quý Đảng Hạng, tin tức của họ nhanh hơn một chút, ít nhiều gì cũng nghe được tin đon về Kim Phi.
Nhưng người hiểu rõ Kim Phi nhất vần là đám đại thần vương công cùng trốn với Hoàng đế.
Lúc này sắc mặt họ cực kỳ khó coi.
Nhất là Hoàng đế Lý Kế Sơn, mặt sa sầm.
Phong thái của thảo nguyên rất hung hãn, cho dù là tác phong hay thủ đoạn thì Lý Kế Sơn cũng cứng rắn hơn Trần Cát rất nhiều.
Đám quyền quý Đại Khang hoàn toàn không coi trọng lời nói của Trần Cát, nhưng ở Đảng Hạng, lời nói của Lý Kế Sơn dều nhất quán, không đại thần nào dám phản đối.
Biết lúc này tâm trạng Hoàng đế không tốt, các đại thần đều thức thời cúi đầu xuống, không nói gì.
Trong thiền điện nhỏ, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Cũng may bầu không khí này không kéo dài quá lâu, nhìn thấy phi thuyền bay đi xa, Lý Kế Sơn phất tay, đi ra khỏi thiền điện.
Các đại thần thở phào, vội đi theo.
Một đám người đi đến Ngự hoa viên theo Lý Kế Sơn.
Ngự hoa viên xanh tươi trước đó, lúc này khắp nơi đều là mảnh vỡ, xung quanh tỏa ra mùi khói.
Tể tướng hít mũi, hít sâu một hơi.
Mặc dù ông ta là Tể tướng nhưng lần đầu ngửi thấy mùi thuốc nổ.
Chưa kể, mùi này rất đặc biệt.
Bên cạnh mấy chồ bị nổ tung có vài mái chòi đã đổ sập xuống, bốc cháy, lúc này một đám cung nữ và Thái giám đang bận rộn lấy nước dập lửa.
Nhìn thấy Hoàng đế đến, các cung nữ thái giám vội bỏ thùng nước xuống, cúi đầu quỳ xuống.
Lý Kế Sơn mặc kệ họ, đi thẳng đến chỗ bị nổ tung đó.
Nơi này vốn dĩ có một hòn non bộ cao mười mấy mét, nhưng lúc này đã bị nổ tung, còn để lại một cái hố khá lớn.
Đi quanh cái hố lớn một vòng, Lý Kế Sơn quay đầu nhìn sang đại thần làm công việc tình báo:
“Lưu Liên Đường, chẳng phải ngươi nói lực sát thương lựu đạn của Kim Phi chỉ trong phạm vị mấy trượng thôi sao?”
Lý Kế Sơn cũng là một Hoàng đế giỏi, biết rõ tầm quan trọng của tình báo.
Năm ngoài sau khi Đảng Hạng chinh chiến phía Nam thất bại, Lý Kế Sơn ra lệnh phái mật thám vào Đại Khang nghe ngóng tình hình của Kim Phi.
Theo tin tức mà mật thám đưa về, sức nổ của lựu đạn chỉ có vài trượng, nhưng cảnh tượng trước mắt chứng minh thông tin do mật thám đưa về là sai sự thật.
“Bệ hạ thứ tội”.
Đại thần tình báo tự biết chuyện này có liên quan đến mình, không dám ngụy biện, lập tức quỳ xuống.
“Bệ hạ, Kim Phi cực kỳ thông minh, khoảng thời gian trước, Thổ Phiên bao vây tấn công làng Tây Hà, làng Tây Hà chỉ có một vài khinh khí cầu bay theo gió, suýt nữa da bị người Thổ Phiên đánh phá ngôi làng, nhưng sau khi Kim Phi về, y lập tức tạo ra… quái vật loại mới có thế đánh bại khinh khí cầu”.
Một đại thần có quan hệ mật thiết với đại thần tình báo sợ Lý Kế Sơn sẽ giết đại thần tình báo nên nhanh chóng nói đỡ: “Có lẽ đây là lựu đạn mới mà Kim Phi vừa chế tạo ra sau khi quay về”.
Thật ra Lý Kế Sơn cũng nghĩ như vậy hắn hừ một tiếng, không suy nghĩ vấn đề này nữa mà quay sang nhìn các đại thần hỏi: “Chuyện đã đến nước này, các vị có cách nào để đánh địch không?”
Mặc dù kỵ binh Đảng Hạng rất mạnh nhưng mấy người Lão Ưng bay trên trời, kỵ binh có mạnh cũng khồng làm gì được.
Các đại thần đều cúi đầu, không dám nói gì.
Tể tướng lén nhìn Lý Kế Sơn, thấy hắn tức giận, vội nói: “Bệ hạ, địch không thể cứ bay trên trời mãi được, chúng ta có thế phái người đi theo chúng, đợi đến khi đám quái vật này đáp xuống vào ban đêm thì đánh lén chúng”.
“Đây cũng là một cách, ngươi đi sắp xếp đi”.
Lý Kế Sơn khẽ gật đầu.
Quyền úy Đại Khang có quân đội riêng, quyền quý Đảng Hạng cũng có.
Lý Kế Sơn đã nói thế, cho dù Tể tướng không muốn cũng chỉ đành gật đầu dồng ý.
“Bệ hạ, địch có thể tấn công bất cứ lúc nào, vì sự an toàn của bệ hạ, thần nghĩ bệ hạ tạm thời di chuyển ra ngoài cung”, một vị đại thần cúi đầu nói.
Lý Kế Sơn không nói gì, cũng không từ chối, xua tay đi về phía hậu cung.
Nửa canh giờ sau, hắn dần theo hoàng hậu và vài phi tần được sủng ái cùng với một số hoàng tử, công chúa được yêu thương bí mật rời khỏi hoàng
cung, đến biệt viện của một công chúa đã gả đi.
Tể tướng không nhàn rồi, sau khi rời khỏi hoàng cung, ông ta vừa phái người cưỡi ngựa đi theo phi thuyền, vừa phái người ra ngoài thành thông báo cho bộ tộc của mình chuẩn bị tấn công bất ngờ vào nhân viên hộ tống.
Nhưng điều khiến họ thất vọng là tốc độ của phi thuyền quá nhanh, khi đi theo chiều gió, ngựa chiến khồng thể đuổi kịp, chỉ có thể nhìn phi thuyền bay càng lúc càng xa.
Sa mạc rộng lớn bao la, phi thuyền lại khồng để lại dấu vết trên mặt đất, ngựa chiến đuổi theo một lúc cũng chỉ đành phải bỏ cuộc.
Tể tướng biết chuyện này khó giải quyết, vội đến hoàng cung tìm Lý Kế Sơn nhận tội.
Nhưng lúc đến hoàng cung lại thấy cửa đóng chặt, Thái giám nói Lý Kế Sơn ra lệnh không gặp bất kỳ ai.
Tể tướng biết có khả năng Lý Kế Sơn đã xuất cung rồi.
Lúc này nghe ngóng tung tích của Lý Kế Sơn, ngộ nhớ Lý Kế Sơn xảy ra chuyện này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không nói rõ được.
Tế tướng thức thời quay về nhà.
Một đêm bình yên qua đi, sáng hôm sau cũng rất yên bình.
Nhưng hôm qua rất nhiều người đều nghe thấy
lời nói của Lão ưng, lúc này đều ngẩng đầu lên trời như tù nhân đang đợi phán quyết của quan tòa.
Trong đó cũng có cả mấy đại thần vương công đó.
Lúc càng đến giữa trưa, bầu không khí trong thành cũng càng căng thẳng.
Lão Ưng cũng không để họ “thất vọng”, chỉ còn cách giữa trưa một nén hương, mấy chiếc phi thuyền chậm rãi bay đến từ phía Nam.
“Xem ra chúng không định đầu hàng”.
Lão Ưng mỉm cười nhìn Thiết Ngưu bên cạnh.
Theo những lời hôm qua, nếu Hoàng đế Đảng Hạng đầu hàng, lúc này hẳn đã ra khỏi thành.
Nhưng lúc này mấy cổng thành của vương thành dều đóng cửa, bên ngoài cũng không có bóng người.
“Lý Kế Sơn chịu đầu hàng đơn giản như vậy mới lạ đấy”.
Thiết Ngưu liếm môi: “Ta thích kẻ cứng đầu như vậy .
“Truyền lệnh, san bằng hoàng cung Đảng Hạng cho ông”.

Advertisement
';
Advertisement