Trong những tướng lĩnh dưới trướng Kim Phi, Thiết Ngưu là một trong những người hung ác nhất, nên lần trước Trương Lương đã sắp xếp anh ta đi trả thù đám thổ phỉ dám tấn cồng đội nhân viên hộ tống.
Kết cục của chúng thường rất thê thảm.
Đặc biệt là những kẻ cầm đầu đám thố phỉ kia, xác của chúng gần như không còn nguyên vẹn.
Với Thiết Ngưu, anh ta còn ước gì tên Lý Kế Sơn kia phản kháng lại đế anh ta có cớ để ra tay.
Lão Ưng mở miệng nhưng không thốt ra dược gì.
Kim Phi cũng biết tính cách của Thiết Ngưu, phái anh ta đến đây cũng là đang biểu thị cho thái độ của y.
Bụp!
Một mũi tên nổ tung trên không, để lại làn khói màu đỏ.
Đây là tín hiệu ném bom vào hoàng cung đã thống nhất từ trước.
Tất cả các nhân viên hộ tống trên phi thuyền đều dồng loạt chuyến hướng, bay về phía hoàng cung của Đảng Hạng.
Một lát sau, Lão Ưng ném gói thuốc nổ đầu tiên xuống, cho nổ tung cửa Nam của hoàng cung Đảng Hạng, cũng chính thức mở màn cho trận oanh tạc này.
Ngay sau đó, các phi thuyền khác cũng bay tới phía trên hoàng cung, tản ra ném các gói thuốc nổ xuống.
Trước khi tới đây, Kim Phi biết Lý Kế Sơn chắc chắn sẽ không dể dàng chịu đầu hàng, nên đã cho mấy người Lão Ưng mang theo một số lượng lớn thuốc nổ theo.
Từng tiếng nổ vang lên nối tiếp nhau, dân chúng trong thành nhao nhạc chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía hoàng cung.
Đối với dân chúng ở đây, quyền lực của hoàng thất vô cùng thần thánh, không thể xâm phạm.
Đảng Hạng ngu muội lạc hậu, dân chúng lại càng thêm kính sợ hoàng quyền, trong lòng không ít người dẫn, nhà họ Lý chính là thần của Đảng Hạng, là một tồn tại như tín ngưỡng.
Nhưng ngay lúc này, tín ngưỡng của họ đang dần sụp đổ theo hoàng cung!
Trong một biệt viện cách hoàng cung mấy trăm mét, Lý Kế Sơn nhìn hoàng cung đã được kế thừa gần mấy trăm năm đang sụp đổ dưới sự oanh tạc của các nhân viên hộ tống, hắn không kiềm chế được mà run lên.
Hắn vừa phần nộ vừa hoảng sợ!
Hắn nghĩ rằng ngày hôm qua Lão Ưng chỉ đang hù dọa hắn, nên không quá quan tâm về chuyện này.
Bởi vì chuyện giao chiến giữa hai nước là chuyện lớn, nên trước khi trận chiến thật sự bắt đầu,
hai bên sẽ nói vài lời với nhau trước.
Hơn nữa, dù có nổ ra thật, Lý Kế Sơn cũng không quá lo lắng.
Làng Tây Hà cách kinh thành của Đảng Hạng rất xa, nên hắn nghĩ rằng Lão Ưng không thế mang theo quá nhiều lựu đạn.
Nhưng Lý Kế Sơn đã sai – hắn đã coi thường sự xem trọng dân chúng của Kim Phi.
Trong mắt nhiều quyền quý, tính mạng của dân chúng không hề quan trọng, giết chỉ dơn giản là giết.
Nhưng đối với Kim Phi, mạng của dân cũng là mạng, không hề thấp hèn hơn những quyền quý khác!
Khi quân chinh chiến phía Nam tàn sát những người dân Trung Nguyên vô tội ở biên giới, kết cục của chúng đã được định sẵn từ trước.
Đó là lý do Kim Phi cho Lão Ưng mang theo nhiều thuốc nổ như vậy, còn đế Thiết Ngưu dẫn đầu đội cảm tử!
Ngày hôm qua Lão Ưng không phải chỉ buông những lời bịa đặt hù dọa!
Mười mâỳ chiếc phi thuyền bay qua bay lại trên hoàng cung của Đảng Hạng gần nửa canh giờ, oanh tạc cũng kéo dài gần nửa canh giờ.
Sau khi phi thuyền rời đi, hoàng cung của Đảng Hạng không còn một bức tường nào đứng vững được nữa!
‘Lý Kế Sơn, ta biết ngươi là kẻ hèn nhát, đã bỏ
chạy từ lâu rồi. Trong hôm nay trước khi mặt trời lặn, nếu ngươi không ló đầu ra khỏi thành đế đầu hàng, ông đây sẽ cho nổ tung cả lăng mộ tổ tiên nhà họ Lý các ngươi, rồi sẽ xóa sạch Đảng Hạng khỏi thảo nguyên này!”
Lão Ưng cầm lấy loa sắt, hồ xuống phía dưới: “Tiêu cục Trấn Viễn này từ trước tới nay nói được làm được, ngươi không tin thì có thể thử xem!”
Nói xong, Lão Ưng điều khiến phi thuyền bay ra khỏi hoàng thành, tiến về lăng mộ của hoàng đế phía Tây Bắc.
Trong biệt viện kia, Lý Kế Sơn thấy cổ họng hơi tanh, rồi phun ra một ngụm máu, hai mắt hắn tối sầm lại, suýt ngất xỉu ở đó.
Đảng Hạng được lập ra chưa tới hai trăm năm trước đây, trước khi lập quốc là một đất nước lệ thuộc vào vương triều Trung Nguyên.
Sau này, hai hoàng tử của Đại Khang tranh giành ngai vàng, cả triều đình và dân chúng đều ‘âm ĩ cả lên, sức mạnh cũng bắt đầu suy giảm, nhà họ Lý mới nhân cơ hội này tách ra ngoài, lên làm vua.
Lúc ấy Đại Khang đang hỗn loạn, vị Hoàng (Tế kia cho rằng vùng Tây Bắc là nơi cằn cỗi, để nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lý nên đã công nhận địa vị của Đảng Hạng.
Tuy đã tách ra nhưng văn hóa Đảng Hạng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Trung Nguyên, đến nay vẫn sử dụng chữ viết của Trung Nguyên, ngôn ngữ
cũng gần giống với tiếng Trung Nguyên.
Người Trung Nguyên rất coi trọng tới tổ tông cội nguồn, người Đảng Hạng cũng thế.
Trong đế lăng của nhà họ Lý mai táng các đời Hoàng đế của Đảng Hạng, còn trong đền thì thờ bài vị của họ, rất quan trọng.
Đời sau không bảo vệ được phần mộ và từ đường của tổ tiên, chính là bất tài và bất hiếu.
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu đứng một bên thấy Lý Kế Sơn hộc máu, vội vàng chạy tới đỡ hắn, hô to: “Mau gọi ngự y!”
“Không cần!” Lý Kế Sơn khoát tay: “Dù sao trầm cũng không sống được mấy ngày nữa!”
Hoàng hậu nghe xong thì sợ tới mức biến sắc.
Cô ta hiếu ý Lý Kế Sơn – hắn chuẩn bị đầu hàng!
Nhưng Hoàng hậu vẫn giả vờ như nghe không hiểu, ôm lấy Lý Kế Sơn rồi hỏi: “Bệ hạ, người đang nói gì vậy?…”
Cô ta chưa kịp nói xong đã bị Lý Kế Sơn cắt ngang.
“Nàng đừng nói nữa, trầm biết nàng hiểu mà.”
Lý Kế Sơn lau vết máu nơi khóe miệng, vầy tay gọi thái giám: “Thông báo cho Liều ôn Thăng, nói hắn trầm đang ở đây, bảo hắn nhanh dần người tới đi!”
“Vâng!” Thái giám khom người lui ra ngoài.
“Bệ hạ, không còn cách nào khác nữa sao?”
Mắt Hoàng hậu đỏ hoe nhìn Lý Kế Sơn.
Cô ta hiểu, hắn đang sắp xếp hậu sự.
“Còn có cách nào nữa?”
Lý Kế Sơn cười khổ: “Kim Phi là một tên điên, thuộc hạ của y cũng điên, chắc chúng dám cho nổ tung cả đế lăng của nhà họ Lý!”
“Nếu chúng thật sự có bản lĩnh thì đã quang minh chính đại tới đây đánh rồi. Dùng đế lăng uy hiếp bệ hạ, sao có thể gọi là anh hùng chứ!” Hoàng hậu kêu lên.
“Chúng có tới đây đánh trực tiếp thì chúng ta vần khồng thắng nổi đâu!” Lý Kế Sơn thở dài đáp: “Lúc trước Phùng Thánh nói đúng, để Kim Phi nổi dậy chính là đại nạn của ba nước Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đồng Man! Nhưng trầm không ngờ y lại có thế nổi dậy nhanh như thế!”
“Đám quyền quý của Đại Khang cũng thật vồ dụng, sao không trừ khử Kim Phi đi chứ?”
Hoàng hậu còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Kế Sơn đã nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Tể tướng đã dần văn võ bá quan cả triều chạy tới.
Phòng nghị sự của biệt viện trở thành triều đình tạm thời, Lý Kế Sơn ban giao hậu sự, rồi truyền ngôi cho Thái tử!
Giờ Thân vừa qua được hai khắc, Lý Kế Sơn rời khỏi phòng nghị sự trước mặt đám Thái tử và văn võ
bá quan đang quỳ.
“Truyền lời cho tiêu cục Trấn Viền, trầm đồng ý ra khỏi thành, bảo họ cho người đến cửa Tây chờ!”
Thành Bắc đế lăng.
Thiết Ngưu đặt kính viễn vọng xuống, thất vọng nói: “Vừa mới khen Lý Kế Sơn là người cứng rắn xong, hắn lại đầu hàng… ông đây muốn xem trong đế lăng của Đảng Hạng có bảo bối gì nữa mà!”
“Ra khỏi thành ư?” Lão Ưng cầm lấy kính viễn vọng, nhìn về phía hoàng thành.
ở vùng đất trống nơi cửa Tây của hoàng thành, một lượng lớn kỵ binh Đảng Hạng tụ tập lại, không biết từ lúc nào xuất hiện một đội ngũ đi từ hoàng cung tới cửa Tây.
Giữa đội ngũ kia, một cồ kiệu lớn màu vàng chậm rãi di chuyển.
Đây là kiệu rồng chỉ Hoàng đế mới có thể ngồi, ngoại trừ Lý Kế Sơn, không một ai trong Đảng Hạng khác dám ngồi nữa.
Tuy đã thấy Lý Kế Sơn ra khỏi thành, Thiết Ngưu và Lão Ưng vần đợi hắn cho người tới báo rồi mới lái phi thuyền tới.
“Đại Thiết Ngưu, ngươi thật sự muốn qua đó một mình à?”
Lão Ưng kéo tay áo Thiết Ngưu hỏi.