Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Quân viền chinh sao?”
Kim Phi lập tức dừng chân lại: “Mấy người Lão Uông đã trở về rồi à?”
Ban đầu ở Tây Xuyên, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đã phái một đội quân viễn chinh đến nước K để tìm kiếm hạt giống lúa nước L.
Mấy tháng đầu, quân viền chinh vần thỉnh thoảng gửi tin về, nhưng sau khi khởi hành được ba tháng, tin tức đã đứt đoạn.
Mặc dù Kim Phi rất lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì khác, trong lòng chỉ có thế âm thầm cầu nguyện mong rằng bọn họ sẽ bình an trở về.
Bây giờ đã hơn một năm trôi qua, Kim Phi cuối cùng cũng một lần nữa đợi được tin tức của quân viễn chinh.
“Lão Uông đã hy sinh ở trên đường rồi, không thể trở về được…”
Giọng của Tiểu Ngọc hơi trầm xuống: “Bây giờ người dẫn đội là tam đệ của Lão Uông, Uông Lão Tam.”
Trong lòng Kim Phi nặng trĩu, hỏi: “Bọn họ trở về bao nhiêu người?”
“Người của chúng ta quay về ba mươi hai người, người của bệ hạ và Khánh đại nhân phái đi, tổng cộng trở về hai trăm sáu mươi ba người!”
“Ôi…” Kim Phi nghe vậy, sắc mặt bèn trở lên
nghiêm túc.
Khi thành lập đội viễn chinh, y đã cử đi hai trung đội với tổng cộng bảy mươi hai người, bây giờ lại chỉ có ba mươi hai người quay trở về.
Tỷ lệ thương vong chiếm hơn một nửa!
Người mà Cửu cồng chúa và Khánh Hâm Nghiêu phái đi có tỷ lệ thương vong càng lớn hơn.
“Bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Khi ta nhận được tin, bọn họ đã tới khu vực Xuyên Thục rồi, ta đã cử sáu ca-nô đi đón bọn họ. Nếu thuận lợi thì chiều tối nay là có thể đến được bến tàu!” Tiểu Ngọc trả lời.
“Lão Ưng, chuẩn bị phi thuyền đi đến bến tàu đón các huynh đệ viễn chinh của chúng ta!” Kim Phi quay đầu lại nói.
“Rõ!” Lão Ưng quay đầu chạy đi, không nhắc đến Lý Kế Sơn nữa.
Mặc dù chức vị của anh ta không cao, nhưng lại là người phụ trách đội bay nên cũng được coi là thành viên nòng cốt dưới trướng của Kim Phi. Thời gian anh ta tiếp xúc với Kim Phi cũng khá dài, nên cũng phần nào hiểu được tính cách của Kim Phi.
Lúc này đừng nói là Lý Kế Sơn, cho dù là Trần Cát đến thì Kim Phi cũng sẽ không quan tâm.
“Phu quân, ta cũng muốn ra bến tàu nghênh đón các dũng sĩ của quân viễn chinh!” cửu công chúa nói.
‘Được!” Kim Phi khẽ gật đầu.
Nhân viên hộ tống của quân viễn chinh đã vượt hàng ngàn dặm đế tìm kiếm những hạt giống cây trồng tốt cho Đại Khang, xứng đáng với danh hiệu anh hùng. Cửu công chúa là hoàng đế hiện tại của Đại Khang, cô ấy đích thân ra bến tàu nghênh đón cũng có thế thể hiện được sự coi trọng của mình.
“Tiểu Ngọc, cho người đi thông báo với Ngụy tiên sinh và Lão Đàm, để bọn họ cùng đi.”
Kim Phi lại quay đầu lại nhìn Tiểu Ngọc.
“Được!”
Tiểu Ngọc rời đi, rất nhanh đã dần theo Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm bước vào.
“Tiên sinh!”
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm gật đầu với Kim Phi trước rồi sau đó mới hành lể với cửu công chúa: “Bái kiến bệ hạ!”
“Hai vị miền lễ!”
Cửu công chúa khẽ giơ tay phải lên, ra hiệu hai người bình thân.
“Ngụy tiên sinh, Lão Đàm, hai người vất vả rồi!”
Kim Phi cười nói: “Tuổi của hai người cũng khồng còn nhỏ nữa, công việc nặng nhọc có thể giao cho người trẻ tuổi đi làm!”
Bắt đầu từ năm ngoái, trong làng thành lập ruộng thí nghiệm do Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm tiến hành quản lí. Bồi dưỡng những hạt giống tốt theo phương pháp lai giống và chiết cành mà Kim Phi nói.
Bởi vì là lần đầu tiên làm chuyện này nên tất cả mọi người đều chưa có kinh nghiệm, thí nghiệm lai giống năm nay toàn bộ đều thất bại.
Tuy nhiên đa số những cây ăn quả được chiết cành đều sống sót. Nếu không có gì bất trắc thì năm sau hoặc năm sau nữa là có thể ra trái.
Ngoài ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành ủ phân theo cách mà Kim Phi đã dạy để trồng hai mảnh đất lúa mì và lúa nước mà trước đó ở Đại Khang thường gặp, sản lượng đã gia tăng lên đáng kể.
Lai giống và chiết cành cần một khoảng thời gian rất dài đế kiểm nghiệm thành quả và phổ biến rộng rãi, nhưng ủ phân thì không cần.
Sau khi được Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm kiếm nghiệm, bây giờ kỹ thuật ủ phân đã được tiến hành phổ biến ở Kim Xuyên và các khu vực lân cận khác.
Lão Đàm đã sống ở trong núi hơn nửa đời người, nhìn có vẻ không thay đổi nhiều lắm, nhưng Ngụy Vô Nhai lúc trước là danh y quận thành, cho dù khồng được cuộc sống sung sướng nhung lụa, nhưng tuyệt đối là người giàu có không phải lo cơm ăn, áo mặc.
Nhưng ở làng Tây Hà hơn một năm, Ngụy Vô Nhai còn đen hơn cả Lão Đàm.
Nhưng trạng thái của Ngụy Vô Nhai thoạt nhìn rất tốt, ông ta xua tay cười: “Không sợ vất vả, chỉ cần có thu hoạch là được! Đúng rồi tiên sinh, ngài gọi bọn ta qua đây làm gì vậy?”
‘Đúng vậy, ở đồng còn việc nữa!” Lão Đàm nói
theo.
Nghe Lão Đàm nói vậy, Ngụy Vô Nhai không khỏi trợn mắt nhìn ông ta.
Đúng là do không có mắt, cho dù ở ruộng còn việc, nhưng cũng khồng được nói vào lúc này chứ.
Nếu như bình thường, Kim Phi nhất định sẽ trêu đùa Lão Đàm vài câu, nhưng bây giờ y không có tâm trạng đó, mở miệng nói: “Các huynh đệ trong đội viễn chinh đã trở về rồi, ta gọi hai vị tới đây là để cùng ta đi đón bọn họ!”
“Chúng ta là người làm ruộng, không đi thì hơn…”
Ngụy Vô Nhai còn cho rằng đội viển chinh mà Kim Phi nói tới là là quân đội mà tiêu cục đi đâu đó đánh trận fôi trở về nên theo bản năng muốn từ chối.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Ngụy Vô Nhai đã cảm thấy có gì khồng đúng.
Từ sau khi ông ta tới làng Tây Hà đến nay, Kim Phi chưa từng can thiệp vào cuộc sống của ông ta, sao đột nhiên lại muốn ông ta đi nghênh đón quân viễn chinh gì đó chú?
Không đúng!
Kim Phi không phải người như vậy.
Đột nhiên trong đầu Ngụy Vô Nhai lóe lên một tia chớp, hô hấp cũng trở nên dồn dập: “Tiên sinh, là quân viễn chinh mà năm ngoái ngài đã nói là đi tới phương nam tìm kiếm hạt giống lúa nước L và cây
bông vải sao?”
“Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.
“Bọn họ đã trở về fôi sao?” Ánh mắt của Ngụy Vô Nhai lập tức mở to, ông ta nắm lấy tay áo của Kim Phi hỏi: “Bọn họ có tìm được hạt giống lúa nước L và cây bồng vải không?”
“Việc này ta chưa hỏi.” Kim Phi lắc đầu.
Vừa rồi y chỉ quan tâm đến thương vong của đội viền chinh nên không hỏi đến những việc này.
Cửu công chúa đang định gọi Tiểu Ngọc tới hỏi thử, lại phát hiện Tiểu Ngọc không có ở trong sân.
Không gian trong sân có hạn, chỉ đủ cho một chiếc phi thuyền đáp xuống. Ngoại trừ Thấm Nhi, Châu Nhi và Bắc Thiên Tâm lên để bảo vệ an toàn cho Kim Phi và cửu công chúa thì còn có Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm mà Kim Phi gọi tới. Những người khác cần đến điểm hạ cánh khác để lên những chiếc phi thuyền khác.
Đang chuẩn bị cho người đi gọi Tiểu Ngọc tới hỏi xem một chút thì đội bay phi thuyền đã tới rồi.
Lão Ưng lái chiếc phi thuyền mới được chế tạo đặc biệt, hạ cánh ở trong sân, còn những chiếc phi thuyền khác hạ cánh ở phần đất trống ở xung quanh sân.
Đợi khi nhóm Kim Phi dều leo lên giỏ, Lão Ưng bèn lái phi thuyền chầm chậm bay lên.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm
ngồi phi thuyền, hai người đều tò mò bám vào mép giỏ nhìn xuống dưới.
Phi thuyền so với máy bay mà nói thì tốc độ rất chậm, nhưng nó có thể bất chấp mọi yếu tố địa hình, bay thẳng ở trên khồng trung, tốc độ tổng thể còn nhanh hơn nhiều so với ngựa chiến. Trước khi mặt trời lặn xuống núi, nó đã thuận lợi đáp xuống đỉnh Song Đà.
Sau khi bước xuống ở đỉnh Song Đà, dưới sự bảo vệ của một hàng nhân viên hộ tống, họ nhanh chóng đi ra bến tàu.
“Người cưỡi ngựa trắng đó là Kim tiên sinh đúng không?”
“Đúng vậy, khi ta ở làng Tây Hà đã từng gặp tiên sinh rất nhiều lần. Chính là ngài ấy!”
“Vậy người cưỡi ngựa đỏ bên cạnh tiên sinh, nhất định là cửu điện hạ fôi?”
“Còn gọi điện hạ sao? Bây giờ chính là bệ hạ!”
“Ai dà, gọi quen miệng rồi!”
“May mà tiên sinh và bệ hạ đều là người rộng lượng, nếu không ngươi thê thảm chắc rồi!”
“Các ngươi nói xem, tiên sinh và bệ hạ tới bến tàu để làm gì vậy?”
“Nhìn dáng vẻ này, chắc họ tới đế đón người?”
“Thiên hạ ngày nay, còn có ai đáng để tiên sinh và bệ hạ đích thân chạy từ làng Tây Hà tới nghênh đón cơ chứ?”
“Đúng vậy, lúc đầu khi Tấn vương tới, còn cả khi Khánh hầu và Khánh đại nhân trở về, tiên sinh và bệ hạ cũng không tới nghênh đón mà!”

Advertisement
';
Advertisement