LÚC này đã là đầu đông, trên mặt sông gió lạnh thổi qua, đã có khá nhiều người cảm thấy lạnh.
Sau khi Kim Phi và cửu công chúa đến bến tàu, cũng không đến trụ sở của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi, mà cùng nhau đứng ở rìa bến tàu yên lặng chờ đợi.
Trước kia Kim Phi thường xuyên đi tới đỉnh Song Đà và bến tàu nên có rất nhiều người dân biết y.
Thấy Kim Phi và cửu công chúa yên lặng chờ đợi ở bến tàu, tất cả người dân đều suy đoán xem họ đang đợi ai.
Rất nhiều người dân đoán rằng nhất định họ đang đợi một nhân vật tầm cỡ nào đó.
Nhưng bây giờ cửu công chúa đã đãng cơ, trở thành Hoàng đế có thân phận cao quý nhất, người dân thực sự không nghĩ ra còn có nhân vật tầm cỡ nào còn lớn hơn cả cửu công chúa.
Kim Phi và cửu công chúa tới, bến tàu tất nhiên sẽ bị phong tỏa, người dân cũng không vội, bọn họ đứng ở bờ sông bên ngoài bến tàu chờ đợi cùng Kim Phi.
Tất cả mọi người đợi từ buổi chiều cho đến lúc gần tối, cuối cùng cũng nhìn thấy vài chiếc ca-nô xếp thành hàng chạy như bay từ phía bên kia tới.
“Mau nhìn kìa, là ca-nô của tiêu cục Trấn Viền trở về rồi!”
“Đây chính là ca-nô sao? Nhanh quá!”
“Con thuyền chạy nhanh như vậy một ngày chắc có thể chạy được vài trăm dặm nhỉ?”
“Vài trăm dặm sao? Con trai tồi bơi lội giỏi, được chọn vào làm việc trên ca-nô, nó nói với tồi rằng, nếu để ca-nô mặc sức chạy thì một ngày ít nhất có thể chạy được hơn hai nghìn dặm, chỉ cần hai ngày là có thể chạy về từ Đông Hải!”
“Trời ơi, từ Đông Hải trở về mất hai ngày thôi á? Sao có thể như vậy được? Ngựa nghìn dặm cũng không chạy được nhanh như vậy!”
“Có gì mà không thế cơ chú? Đừng quên ca-nô là do tiên sinh làm ra đó! Ngựa nghìn dặm phải ăn cỏ, uống nước nghỉ ngơi, nhưng con thuyền này lại hoàn toàn không cần, chỉ cần đốt than là nó có thể tiếp tục chạy mãi, không bao giờ biết mệt!”
“Than sao? Chính là hòn đá đen thui ở trong rãnh nước đen đấy á?”
“Đúng, chính là loại đá đen đó đấy!”
“Tiên sinh quả thực là thần tiên, nhà ta ở ngay bên cạnh rãnh nước đen, lúc trước mọi người nhìn thấy loại đá đen đó thì khó chịu, nhưng đến tay tiên sinh đá đen lại trở thành bảo bối!”
“Tất nhiên, không phải thần tiên thì liệu có thế làm ra con chim lớn bay được ở trên trời không? Có thể làm ra con thuyền còn nhanh hơn cả ngựa nghìn dặm khồng?”
“Đừng nói nữa, ca-nô sắp vào bờ rồi, mau xem
xem tiên sinh đang đợi ai?1
Người dân đứng ở bên ngoài hàng rào bến tàu, kiễng chân lên nhìn về phía bến tàu.
Nhưng nhân vật tầm cỡ trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện, thay vào đó là nhìn thấy một nhóm đàn ông quần áo tả tơi bước xuống từ ca-nô.
Nếu như nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn không đi đánh trận thì ở Kim Xuyên họ đều mặc dong phục màu đen, trông vô cùng có tinh thần.
Đồng phục thống nhất có thể khiến cho người ta bất giác hình thành cảm giác thân thuộc. Vì vậy Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống trong thời gian đi làm bắt buộc phải mặc đồng phục.
Ve việc này các nhân viên hộ tống cũng rất phối hợp.
Bởi vì từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn dược thành lập, đãi ngộ của các nhân viên hộ tống nổi tiếng là tốt và cũng là đối tượng được rất nhiều người dân hâm mộ.
Nếu nhà ai có người làm việc ở tiêu cục Trấn Viễn thì hàng xóm xung quanh đều xem trọng họ hơn một chút.
Kim Phi yêu cầu nhân viên hộ tống trước khi ra cửa phải mặc dồng phục, điều này vừa đúng với tâm ý của các nhân viên hộ tống.
Thời gian dài, người dân Kim Xuyên đã rất quen thuộc với đồng phục của tiêu cục Trấn Viễn, nên rất nhanh đã nhận ra được quần áo của nhóm người đàn ông bước xuống từ ca-nô kia chính là đồng phục của nhân viên hộ tống.
Chỉ là, bình thường khi các nhân viên hộ tống ra ngoài, đồng phục đều rất chỉnh tề. Nhưng đồng phục của nhóm người này lại cực kỳ cũ rách, bị thủng rất nhiều chổ.
Không chỉ quần áo bị rách, trong nhóm nhân viên hộ tống này còn có rất nhiều người vần đang quấn băng vải, hoặc là chân đi khập khiễng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Khi nhóm nhân viên hộ tống này bước xuống thuyền, mồi người đều mang theo một chiếc túi lớn, ngay cả những người đi khập khiễng cũng vậy.
Các nhân viên hộ tống khác muốn giúp đỡ, nhưng nhân viên hộ tống của đội viễn chinh lại không muốn. Họ muốn tự mình xách túi vải lên bờ.
“Để cho bọn họ tự mang đi!”
Kim Phi ngăn đám người Thiết Chùy đến giúp đỡ lại, lặng lẽ quan sát nhân viên hộ tống của đội viễn chinh đang xách túi lên bờ, sau đó xếp hàng thành hình vuông trên khu đất trống
“Nghiêm! Nghỉ!”
Uông Lão Tam đã mù một bên mắt, chỉ huy các nhân viên hộ tống hoàn thành đội hình ở khu đất trống rồi xoay người chạy về phía Kim Phi.
“Báo cáo tiên sinh, Trung đội một Trung đội hai của tiểu đoàn hai thuộc Trung đoàn hai tiêu cục Trấn Viễn báo cáo ngài! Sĩ số bảy mươi hai người, sĩ số thực tế ba mươi hai người!”
Uông Lão Tam nói tới đây, không khỏi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, tiếp tục nói: “Xin chỉ thị!”
“Các huynh đệ vất vả fôi.”
Kim Phi đặt tay phải lên ngực, chào theo cách thức quân đội Đại Khang với các nhân viên hộ tống.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Đám người Thiết Chùy ở phía sau cũng chào theo.
“Các huynh đệ vất vả rồi!”
Cửu công chúa không chào theo cách thức quân đội mà chắp tay, cúi người chào theo kiểu chào của thư sinh Đại Khang.
Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm cũng chào theo.
“Tiên sinh, chúng ta đã tìm được lúa nước L mà ngài nói rồi, cũng tìm thấy được cây bông vải mà ngài nói. Hơn nữa còn tìm được vài hạt giống lương thực khác.
Uông Lão Tam chỉ vào túi vải ở trước mặt nhân viên hộ tống đội viền chinh, nghẹn ngào nói: “Mời tiên sinh kiểm tra!”
“Được!”
Kim Phi tiến lên mấy bước, nhìn túi vải ở trước mặt các nhân viên hộ tống.
Đa phần túi vải đều là hạt giống lúa nước L và cây bông vải. Nhưng trong hai túi vải cuối cùng, lại chứa đầy những túi nhỏ.
Trong túi nhỏ đựng những hạt giống khác.
Kim Phi nhận ra đó là hạt giống của quả cà, dưa leo, cải bó xồi, cà rốt và cải trắng, còn có một vài hạt giống khác khồng nhận ra được, cần phải trồng lên mới xác định được.
“Các huynh đệ, hạt giống mà mọi người mang về sẽ cứu được rất nhiều người dân khỏi nạn đói, người dân nhất định sẽ không bao giờ quên công lao của mọi người!”
Kim Phi lại đưa tay lên chào các nhân viên hộ tống quân viền chinh.
Nghe Kim Phi nói như vậy, nhiều nhân viên hộ tống đội viển chinh đã không nhịn được mà bật khóc.
Hơn một năm nay, bọn họ leo bao nhiêu ngọn núi cao, băng qua bao nhiêu khu rừng, vượt qua bao nhiêu con sông, bọn họ cũng không nhớ rõ nữa.
Đoạn đường từ Đại Khang đến nước K vần ổn, dù sao lúc trước nước K cũng từng là nước chư hầu của Đại Khang. Đoạn đường này có người đi qua, dọc đường nói gì họ vần có thế nghe hiếu được.
Nhưng đội viền chinh không tìm được hạt giống cây bồng vải ở nước K, nên chỉ có thể làm theo lời căn dặn của Kim Phi, tiếp tục đi về phía Nam, đi đến Thiên Trúc mà Kim Phi nói để tìm kiếm.
Sau khi rời khỏi nước K, ngôn ngữ ngày càng khó hiểu, địa hình cũng ngày càng xa lạ. Khó khăn lắm mới tìm được một người dẫn đường miễn cưỡng có thể nghe hiểu được tiếng Đại Khang, kết quả đối phương lại dẫn đội viễn chinh vào hang ổ của thổ phỉ.
Cũng may các nhân viên hộ tống cảnh giác, vũ khí mang theo cũng đè bẹp được bọn thổ phỉ Thiên Trúc, nếu khồng toàn quân đã bị tiêu diệt sạch rồi.
Mặc dù Uông Lão Tam khồng kể khổ, các nhân viên hộ tống khác của đội viễn chinh cũng không nói gì, nhưng Kim Phi biết, dọc đường đi bọn họ chắc chắc đã phải chịu rất nhiều cực khổ.
Bằng không, những nhân viên hộ tống ngay cả khi chiến đấu ở dốc Đại Mãng với đại quân của Đan Châu mà sắc mặt cũng không thay đổi này, sẽ không bao giờ bật khóc.
Kim Phi không ngăn bọn họ giải tỏa cảm xúc, quay đầu nhìn Uồng Lão Tam: “Các huynh đệ hy sinh, đã sắp xếp như thế nào rồi?”
“Chúng ta đã mai táng những người có thể tìm được thi thể, còn có hai huynh đệ bị rơi xuống vách đá, ba huynh đệ khi qua sông bị nước lớn cuốn đi khồng tìm được thi thể, ta đã mang bát đũa ăn cơm của họ từ tiểu đội nấu ăn về.”
Uông Lão Tam lấy một đống thẻ ngà từ trong ngực ra, tháo bọc dồ ở sau lưng xuống, hai tay đưa cho Kim Phi.
Kim Phi dùng hai tay nhận lấy bọc đồ và thẻ ngà, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Những người này sẽ vĩnh viền phải tha hương nơi đất khách, không bao qiờ trở về được nữa.