“Thiết Chùy đi tìm thợ đá giỏi nhất ở Xuyên Thục đến đây ta muốn dựng một tấm bia tưởng niệm ở đây để tưởng niệm những huynh đệ đã vượt ngàn dặm để tìm hạt giống tốt cho người dân!”
Kim Phi quay đầu lại nói.
“Vâng!”
Thiết Chùy cúi người đong ý đồng thời dè dặt nhận lấy thẻ ngà và cái bọc trong tay Kim Phi.
“Ta tuyên bố, tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một, trung đội hai hợp nhất thành một trung đội, đổi tên thành trung đội viền chinh anh hùng, để tưởng nhớ sự hy sinh và nồ lực của bọn họ lần này!”
Kim Phi lại nói tiếp.
“Vâng!” Tiếu Ngọc nhanh chóng ghi lại những dặn dò của Kim Phi: “Quay về ta sẽ sắp xếp đổi cờ cho bọn họ.”
Khi nhân viên hộ tống của đội viền chinh nghe vậy, ánh mắt nhìn Kim Phi càng kiên định hơn.
“Cám ơn tiên sinh!” Uông Lão Tam với tư cách là trung (Tội trưởng bày tỏ lòng biết ơn đối với Kim Phi.
“Cám ơn gì mà cám ơn? Các ngươi xứng đáng với điều này!”
Kim Phi xua tay: “Các huynh đệ đường xa trở về, đều rất vất vả, để mọi người nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ sắp xếp phi thuyền đón mọi người trở về!”
“Vâng!1’
Uông Lão Tam hành lễ chào, quay người sắp xếp đám nhân viên hộ tống nghỉ ngơi tại chỗ.
Lúc này Kim Phi mới có thời gian, đi đến bên cạnh nhìn bãi đất trống, tưởng tượng ra hình thức và văn bia trên bia tưởng niệm.
“Kim tiên sinh, những tráng sĩ này đã gặp phải thổ phỉ sao? Tại sao lại thảm hại đến như vậy?”
Một người dân đứng bên hàng rào hét lên hỏi: “Trong túi đựng vàng bạc sao?”
Không đợi Kim Phi trả lời, một người dân khác nói: “Đầu ngươi bị cửa kẹp rồi sao? Đừng nói là một túi vàng, cho dù là một túi đá ngươi có thể vác được không?”
“Đúng vậy, ngươi cũng nghĩ xem, Kim tiên sinh là kẻ phàm tục thích vàng bạc đó sao? Chắc chắn những tráng sĩ này đã đánh thắng trận, Kim tiên sinh và bệ hạ mới tới nghênh đón bọn họ!”
Những người dân vây xem xung quanh lại bắt đầu đoán thân phận của nhóm người Uông Lão Tam.
“Lão Nha, bảo bọn họ nhỏ giọng chút!”
Thiết Chùy đang sắp xếp nhân viên hộ tống đi ngăn cản người dân, lại bị Kim Phi chặn lại.
Kim Phi lấy từ trong túi trên lưng ngựa chiến ra một cái loa sắt, đứng ở trên một chiếc xe ba gác gần đó.
Không cần hò hét cũng không cần đánh chiêng, thấy Kim Phi giơ loa lên, xung quanh lập tức trở nên im lặng đến mức kim rơi xuống đất cũng có thế nghe thấy được.
“Có phải mọi người đều rất tò mò bọn họ là ai khồng? Tại sao ta và bệ hạ lại đến bến tàu nghênh đón bọn họ? Thứ bọn họ mang về là cái gì?”
Kim Phi hét to lên: “Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, bọn họ là ai! Bọn họ mang cái gì về?”
“Bọn họ là chiến sĩ của tiểu đoàn hai trung đoàn hai trung đội một và trung đội hai của tiêu cục Trấn Viền, một năm trước sau khi đánh bại kẻ địch Thổ Phiên xâm lược ở dốc Đại Mãng, ta đã giao cho bọn họ một nhiệm vụ đặc biệt!”
“Ta từng gặp được một vị cao nhân, cao nhân đã từng nói với ta, từ Đại Khang chúng ta đi về phía nam mất ngàn dặm, có một đất nước tên là nước K, ở đó có trồng một loại lúa tên là lúa nước, năm mươi ngày là có thế trưởng thành, hơn nữa sản lượng rất cao.
Từ nước K đi về phía nam mấy ngàn dặm, có một nước tên là Thiên Trúc, ở đó có trồng một thứ gọi là bông vải, khi trưởng thành có thế hái được sợi bồng giống như đám mây, có thể dùng bông vải để làm quần áo vừa nhẹ và lại ấm áp!
Nếu lúa nước và cây bông vải có thể phổ biến rộng rãi, thì người dân Đại Khang chúng ta có thể sẽ khồng còn phải bị đói rét nữa.
Bây giờ có lẽ mọi người đã đoán được nhiệm vụ
ta giao cho bọn họ là gì rồi phải không?
Đúng vậy, nhiệm vụ ta giao cho bọn họ chính là đi đến nước K và Thiên Trúc tìm kiếm hạt giống lúa nước và cây bông vải!”
Nói đến đây Kim Phi dừng lại, quay người chỉ vào nhân viên hộ tống đội viễn chinh, tiếp tục nói: “Phía nam núi cao rừng rậm, khắp nơi đều là rắn, côn trùng và dã thú, bọn họ vượt núi băng đèo, trải qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng đem được hạt giống lúa nước và cây bông vải về đay!
Bọn họ có tổng cộng bảy mươi hai người đi, bây giờ trở về chỉ có ba mươi hai người!”
Nói đến đây, giọng nói của Kim Phi đột nhiên cao lên, gần như hét lên một cách đứt hơi khàn tiếng: “Các ngươi nói xem, những hạt giống bọn họ khồng quản xa vạn dặm mang về có giá trị hơn vàng không?”
“Đúng!”
Những người dân xung quanh hét lên đáp lại.
“Các ngươi nói xem, bọn họ có phải là anh hùng không?”
“Đúng!”
“Vậy xin hãy nhớ đến những anh hùng này!”
Kim Phi hét lớn lên, nhảy xuống xe ba gác.
Một giây sau, khu vực xung quanh bến tàu đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Chẳng trách tiên sinh và bệ hạ lại đích thân đến
bến tàu nghênh đón, hóa ra là các đại anh hùng đã trở về!1′
“Ta thấy Nhị Lư Tử trong làng của chúng ta, năm ngoái anh ta đến Tây Xuyên không về, ta còn tưởng rằng anh ta hy sinh rồi, không ngờ rằng anh ta đi đến phía nam để tìm hạt giống cho chúng ta!”
“Ta cũng thấy Lão Hắc của làng chúng ta, theo vai vế, anh ta còn phải gọi ta là Tam thúc đó!”
“ô, không ngờ, Lão Liêm Tử người còn là người thân của anh hùng đó!”
“Vừa rồi có phải tiên sinh nói rằng những hạt giống bọn họ mang về có thế trưởng thành trong năm mươi ngày và đạt được năng suất cao không?”
“Đúng vậy, còn một loại hạt giống gọi là cây bông vải nữa!”
“Vậy quá tốt rồi, khi nào chúng ta có thể trồng được?”
“Có lẽ nhanh nhất cũng phải đến sang năm đó.”
Những người dân bên ngoài hàng rào, chỉ vào những nhân viên hộ tống đội viền chinh trên bãi đất trống.
Mà những nhân viên hộ tống đội viễn chinh lại nhìn về phía Kim Phi, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.
Không ai thích không có tiếng tăm gì, đặc biệt là sau khi đã phải hy sinh rất nhiều.
Nghe những người dân xung quanh không
ngừng hô to anh hùng, những nhân viên hộ tống của đội viễn chinh cảm thấy những khó khăn mà họ phải chịu đựng trong lần đi về phía nam này đều là xứng đáng!
Cửu cồng chúa nhìn bóng lưng của Kim Phi, vẻ mặt suy tư.
Công việc chính của Hoàng đế là nghiên cứu nghệ thuật điều khiển thuộc hạ của mình, cửu công chúa cũng có thể được coi là một cao thủ trong đó.
Nhưng từ khi cô ấy có thế nhớ được, trong triều đình Đại Khang, vãn võ bá quan không có được mấy người thật sự nghe lời Trần Cát.
Đến làng Tây Hà, cửu công chúa phát hiện ra đại đa số người dân dều ủng hộ Kim Phi từ tận đáy lòng, các nhân viên hộ tống càng trung thành với Kim Phi hơn.
Mặc dù cũng có những kẻ phản đo như Ngụy Lão Tam, nhưng số lượng rất ít.
Lúc trước cửu cồng chúa cho rằng người dân và nhân viên hộ tống như vậy là vì Kim Phi đã làm lợi cho bọn họ.
Trên thực tế, đây cũng là nguyên nhân chính khiến người dân và nhân viên hộ tống ủng hộ Kim Phi.
Bây giờ, cửu công chúa phát hiện ra một nguyên nhân khác.
Đó chính là Kim Phi chưa bao giờ không ăn một mình.
Sau khi mở xưởng kiếm được tiền, y sẽ đưa một phần lớn số tiền đó cho các nữ công nhân, cho nhân viên hộ tống hộ tống hàng hóa, cho nhân viên thương hội mở cửa hàng ở các nơi.
Đánh thắng trận, chiến lợi phấm sẽ được chia rộng rãi.
Có công lao, Kim Phi sẽ không độc chiếm.
Ví dụ như lần này, Kim Phi hoàn toàn có thể để cho nhân viên hộ tống của đội viển chinh tự trở về làng, sau đó giao hạt giống ra.
Cứ như vậy, sau đó lúa nước và cây bông vải trở nên phổ biến hơn, mọi người sẽ nhớ đến tên của Kim Phi.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, ngược lại y cố ý làm suy yếu ảnh hưởng của mình trong chuyện này, nhiều lần nhấn mạnh sự vất vả và hy sinh của đội viền chinh, nhường công lao cho bọn họ!
Như vậy, nhân viên hộ tống đội viễn chinh không cảm kích Kim Phi mới lạ!
Cửu công chúa có thế khẳng định, ba mươi hai nhân viên hộ tống ở trước mặt này, sau này nhất định sẽ là tín đồ trung thành của Kim Phi.
Mấu chốt là Cửu công chúa phát hiện Kim Phi làm như vậy không phải là cố ý lấy lòng mọi người, mà là tự tận đáy lòng.
Điều này khiến cửu công chúa mơ hồ hiếu được tại sao đám nhân viên hộ tống lại trung thành với Kim Phi như vậy.