Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi trước giờ luôn giao việc cho người có chuyên môn làm, khi đã giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương, nhiều nhất Kim Phi chỉ phụ trách chỉ đạo một số phương hướng khi chiến tranh, bình thường rất ít khi tham gia vào công việc quản lý cụ thể của tiêu cục.
Nhưng lần này y phá lệ làm chủ một lần, trao tặng tập thể chiến công hạng nhất cho nhân viên hộ tống đội viển chinh, truy tặng cá nhân chiến công hạng nhất cho tất cả những nhân viên hộ tống hy sinh trên đường viền chinh.
Đây là một vinh dự vô cùng cao, cũng là lần đầu tiên toàn bộ tiêu cục Trấn Viễn được trao tặng chiến công hạng nhất.
Cho dù là truy tặng sau hy sinh.
Bất kỳ huy chương nào khi lạm dụng phát quá nhiều, trọng lượng ý nghĩa sẽ bị giảm đi, Kim Phi không thể không hiểu được đạo lý này.
Nhưng Kim Phi vần làm như vậy.
Bởi vì y biết rõ rằng kẻ địch lớn nhất của Đại Khang ngày ngay không phải là Thổ Phiên, Đảng Hạng hay là Đông Man, mà là cái đói và cái rét.
Kỵ binh của Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man là kẻ địch siêu cấp khồng thể chiến thắng đối với Đại Khang trước đây, nhưng đối với Kim Phi đã phát triến thì không đáng đế nhắc tới.
Nhưng đối mặt với cảnh đói rét nghèo khó của người dân, Kim Phi lại bất lực không thế làm gì được.
Nền nông nghiệp trước đây của Đại Khang thực sự quá lạc hậu, năng suất lúa mì cao nhất chỉ có một trăm hai trăm cân, vẫn cần tiền đề là mưa thuận gió hòa.
Nếu như có hạn hán, lũ lụt, một mầu đất chỉ có thể thu hoạch được mấy chục cân, thậm chí là không có thu hoạch.
Ve phần các loại cây nông nghiệp lúa nước, đậu nành, gạo kê, cao lương, năng suất trên mỗi mầu càng thấp hơn.
Với năng suất trên mồi mẩu thấp như vậy, lại bị địa chủ cường hào tầng tầng lớp lớp bóc lột, người dân làm sao có thế đủ ăn no được?
Ngoại trừ nạn đói, giá rét cũng là nhân tố quan trọng nhất đe dọa đến sự an toàn của người dân.
Hiện tại Đại Khang không có cây bồng vải, quần áo người dân mặc đều là lấy dây sắn dây ngâm rồi dệt thành sợi, sau đó lấy sợi dệt thành vải, cắt thành quần áo.
Đến mùa đông, người dân sẽ nhét bông lau sậy hoặc bông gòn vào trong vải bố.
Nhưng quần áo làm từ vải bố thoáng khí, căn bản không giữ ấm.
Cho dù loại quần áo này không giữ ấm nhưng đại đa số người dân cũng không mặc được.
Rất nhiều gia đình không có quần áo bông, đến mùa đông chỉ có thế ở trong nhà khõng thể ra khỏi cửa.
Hàng năm từ cuối thu đến cuối xuân đều là quỷ môn quan đối với rất nhiều người dân.
Kim Phi có thể làm ra cung nỏ hạng nặng, máy bắn đá, cũng có thể làm ra phi thuyền và tàu hơi nước, nhưng không thể làm ra được lương thực và chăn bông.
Cho nên, các loại hạt giống được đội viền chinh mang từ phía nam về có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với toàn bộ Đại Khang.
Mặc dù năng suất lúa nước vẩn kém xa so với lúa lai nhưng Kim Phi không học nông nghiệp, chỉ biết đại khái về nguyên lý cơ bản của lúa lai, phương pháp thao tác cụ thể chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm từ từ tìm tòi.
ở kiếp trước Lão Viên là chuyên gia của phương diện này, vẩn phải tìm tòi nhiều năm như vậy mới thành công, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm hai người ngoài nghề, trời mới biết khi nào bọn họ mới có thể làm ra được giống lúa lai?
Trước khi giống lúa lai ra đời, cách tốt nhất là tìm những thứ đồ thay thế khác.
Lúa nước là một lựa chọn rất tốt.
So với giống lúa nước hiện nay ở Đại Khang, lúa nước có thời gian trưởng thành ngắn, khả năng thích nghi cao, năng suất trên mỗi mầu cũng cao, chắc
chắn có thế được coi là một loại giống xuất sắc.
Việc trồng cây bông vải trên diện tích lớn, cũng có thể giảm bớt đáng kể vấn dề thiếu quần áo của người dân.
Dựa trên tất cả những cân nhắc, Kim Phi kiên định trao tặng chiến công cao đẳng cho đội viền chinh.
Vì việc của đội viễn chinh, việc Kim Phi đi đến đất Tân đã bị hoãn lại vài ngày mới lên đường.
Trước khi rời đi, Kim Phi mới nhớ ra vẫn chưa đi gặp Lý Kế Sơn.
Kim Phi cũng khá tò mò về vị Hoàng đế đã đàn áp Đại Khang hàng chục năm này, quyết định đi gặp đối phương trước khi đi đến đất Tân, vì vậy y phái người gọi Lão Ưng đến.
“Lão Ưng, Lý Kế Sơn ở đâu?”
“Bị nhốt ở trong phòng giam ở Trường Xà Câu, tiên sinh ngài muốn gặp hắn sao?” Lão Ưng trả lời.
Từ khi Kim Phi trở về, cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện gặp Lý Kế Sơn, Lão Ưng tưởng rằng Kim Phi không muốn gặp, nên cũng không nhắc đến, cũng không đi gặp Lý Kế Sơn.
“Đi trước dần đường đi.”
Lão Ưng nhanh chóng chạy trước dẫn đường.
Trường Xà Câu được coi là khu công nghiệp của làng Tây Hà, xưởng xi măng, xưởng vôi và mấy xưởng gạch mới đều ở chỗ này.
Đây cũng là “trại tạm giam” trong làng.
Những dân làng và nhân viên hộ tống phạm sai lầm dều sẽ bị tạm giam ở đây đợi sau khi Thẩm Phán Đường xác nhận tội danh và hình phạt, nếu cần giam giữ lâu dài sẽ bị đưa đến mỏ than đá ở Hắc Thủy Câu để lao động cải tạo.
Căn phòng tối nhỏ khiến cho những nhân viên hộ tống nghe thôi cũng biến sắc được xây dựng ở đây.
Lão Ưng không nhốt Lý Kế Sơn vào trong phòng tối nhỏ, mà chỉ nhốt hắn một mình trong một phòng giam.
Khi Kim Phi đến, Lý Kế Sơn đang nằm gần cửa sổ trong phòng giam nhìn ra bên ngoài, nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra người đến là Lão Ưng, hắn lại quay đầu đi.
“Lý Kế Sơn, không phải là ngươi muốn gặp tiên sinh nhà ta sao, tiên sinh đến rồi!”
Lão Ưng đá vào cửa phòng giam.
“Kim Phi tới sao?” Lý Kế Sơn vội vàng quay người lại: “Kim Phi ở đâu?”
Lão Ưng không trả lời, mà lùi lại phía sau một bước.
Kim Phi dần theo Bắc Thiên Tâm chậm rãi đi vào phòng giam, đầu tiên là quan sát phòng giam một chút sau đó mới nhìn về phía Lý Kế Sơn.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Lý Kế Sơn năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, hiện tại lại bị nhốt trong nhà giam của kẻ địch, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã mất tinh thần từ lâu.
Nhưng trạng thái của Lý Kế Sơn gần như rất tốt, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, quần áo mặc dù hơi bấn, nhưng ăn mặc rất chỉnh tề.
Chỉ điều này, cũng có thể bỏ xa Trần Cát mấy con phố.
Nếu như Trần Cát rơi vào bước này, có lẽ ông ta đã tìm đến cái chết.
Nhưng Lý Kế Sơn lại rất bình tĩnh điềm tĩnh, thể hiện khí phách mà một vị hoàng đế nên có.
Đáng tiếc dù có khí phách cũng rơi vào trong tay mình, trở thành tù nhân.
Nghĩ đến đây, Kim Phi không khỏi hơi đắc ý.
Kim Phi đang đánh giá Lý Kế Sơn, và Lý Kế Sơn cũng đang đánh giá Kim Phi.
Hơn nữa Lý Kế Sơn còn ngạc nhiên hơn Kim Phi.
Mặc dù tới làng Tây Hà thì bị Lão Ưng đưa đến Trường Xà Câu nhốt, nhưng những gì hắn nghe thấy nhìn thấy trên đường từ căn cứ bay đến Trường Xà Câu vần để lại ấn tượng sâu sắc trong hắn.
Dầu sao trước đây hắn cũng là Hoàng đế Đảng Hạng, trước khi đến Lý Kế Sơn biết làng Tây Hà đã bị khinh khí cầu của Phùng tiên sinh ném bom.
Khi đó công việc xây dựng lại làng Tây Hà vẫn
đang được tiến hành, Lý Kế Sơn nhìn thấy rất nhiều tàn tích bị chiến tranh tàn phá, đồng thời hắn cũng nhìn thấy vết máu khô còn lưu lại ở hai bên đường đi.
Nhưng lúc đó, người dân trong làng không hề cảm thấy chán nản sau chiến tranh mà hoàn toàn tràn đầy hăng hái.
Lúc đó Lý Kế Sơn biết hắn thất bại không oan uổng.
Từ xưa tới nay, người được lòng dân có (Tược cả thiên hạ, cho dù Kim Phi không có phi thuyền, không có lựu đạn, chỉ cần những người dân này đồng ý đi theo hắn từ tận đáy lòng, y vần sẽ trở thành một nhân vật trí dũng kiệt xuất!
Thân đã từng là Hoàng đế Đảng Hạng, Lý Kế Sơn đương nhiên không phải là người hiền lành, hắn nhìn Kim Phi mấy lần rồi thu hồi ánh mắt.
Hắn ra vẻ ngạo nghề nói: “Trầm còn tưởng Quốc sư Đại Khang tiếng tăm lừng lầy là nhân vật như thế nào, hóa ra vẫn là một thằng nhóc trẻ tuổi!”
“Con mẹ nhà ngươi, nói cái gì đấy hả?”
Lão Ưng nghe vậy tức giận, lấy roi da từ cửa phòng giam ra định đánh Lý Kế Sơn, nhưng lại bị Kim Phi tóm lấy cánh tay.
“Tiên sinh, hắn vậy mà lại dám mắng ngài? Xem ta dạy dổ hắn như thế nào!”

Advertisement
';
Advertisement