Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Các quan viên của thành Lam Điền và phủ Kinh Triệu nhìn thấy các cáo thị được phi thuyền thả xuống, đã lập tức cho người đi thu dọn.
Nhưng Lão Ưng đã cố tình ném vào những khu dân nghèo hẻo lánh xa xồi và phức tạp, người của quan phủ muốn tìm được cáo thị đã trôi dạt đến nơi nào cũng vô cùng khó khăn.
Ngay cả khi tìm được rồi cũng đã mất rất nhiều thời gian.
Mặc dù tỷ lệ phổ cập giáo dục ở Đại Khang không cao nhưng luôn có một số thư sinh nghèo biết được một ít chữ, trong thời gian người của quan phủ đi tìm cáo thị, thì nội dung trong cáo thị đã được lan ra từ lâu.
Người dân ở khu dân nghèo, bao gồm những tá điền không có đường sống ở nông thôn phải trốn lên thành kiếm sống, cũng có những người trốn thuế má, khồng muốn hoặc không dám làm thố phỉ nên chỉ có thể lang thang trong thành làm cu li.
Những người này đều có một điểm chung, họ ốêu thuộc tầng chót trong xã hội và cũng là nhóm người mong muốn thay đổi tình hình hiện tại nhất.
Đầu năm, cửu công chúa ban hành chính sách mới giảm thuế cho người dân, bãi bỏ lao dịch cho người dân.
Khi tin tức này vừa mới truyền đến đất Tân, đã có vô số người dân vì chuyện này mà vui mừng khôn
xiết và cũng có nhiều người dân tỏ vẻ không thể tin được.
Phải đến khi thu thuế mùa vụ theo chính sách mới thì người dân mới hoàn toàn tin tưởng.
Khoảng thời gian đó là thời dlểm người dân Đại Khang đoàn kết nhất trong suốt trăm năm qua.
Không biết có bao nhiêu người đội ơn Trần Cát.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày ngang, chính sách mới chỉ được thực hiện một lần, Trần Cát bị Tứ hoàng tử giết, ngay sau đó, Tân vương tuyên bố tự lập nước riêng.
Để hổ trợ chiến tranh, Tan vương không chỉ bãi bỏ chính sách mới của cửu công chúa mà còn tăng thêm một phần thuế trên cơ sở thuế ban đầu.
Chuyện này khiến người dân đất Tân vốn đã được nếm ngon ngọt của chính sách mới rất bất mãn với Tân vương, nhưng lại không ai dám đứng lên nên người dân chỉ có thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Mà nội dung trong cáo thị, đều khiến mọi người như được uống thêm liều tăng lực.
Sự quyến luyến với đất đai đã khắc sâu vào xương tủy của người dân Hoa Hạ, nhiều người dân chạy trốn lên thành đều mong muốn được sở hữu mảnh đất của riêng mình.
Những thợ thủ công và tiểu thương sống ở thành qua nhiều thế hệ không ham đất đai, nhưng bọn họ cũng mong được giảm thuế má!
“Lão Trương, ngươi có nghe nói không, sắp bắt đầu chính sách mới rồi!”
“Ngươi nghe thấy ở đâu vậy?”
“Vừa rồi có con cá bay lớn ở trên tròi ném xuống thứ gì đó, ngươi có thấy không? Đó là một cáo thị, cáo thị nói chỉ cần đuối Tân vương đi, sẽ thi hành chính sách mới ngay!”
“Cáo thị nói mà ngươi cũng tin? Tháng trước Tân vương ra cáo thị, nói chỉ cần đi tự nguyện tham gia quân ngũ, sẽ được miễn ba phần thuế má đấy, kết quả thế nào? Hai đứa nhỏ nhà ta đều đi, nhưng thuế má cũng không được ít đi xu nào!”
“Lần này khác, lần này cáo thị của Quốc sư đại nhân đưa ra, thậm chí còn có dấu ấn của Quốc sư đại nhân!”
“Quốc sư đại nhân là chức gì vậy, có tiếng nói hơn Tân vương không?”
“Quốc sư đại nhân là ai mà ngươi cũng không biết sao? Lão Điền, ngươi đã từng đến kinh thành, nói cho Lão Trương xem quốc sư đại nhân là ai?”
“Nói tới Quốc sư đại nhân, ngài ấy rất tài giỏi…”
Phủ Kinh Triệu là thành lớn thứ hai ở Đại Khang, cũng rất gần với kinh thành, với cách Xuyên Thục cũng rất gần, tuy sức ảnh hưởng của Kim Phi ở đây không bằng với Xuyên Thục và kinh thành, nhưng vần có người biết tới y.
Những người nghe qua sự tích của Kim Phi đều lập tức phổ cập cuộc đời xuất chúng của y cho những
người khác.
“Theo như ngươi nói, muối mười vãn mà chúng ta ăn là do Quốc sư đại nhân làm ra à?”
“Đúng vậy, không chỉ muối mười vãn, chính sách mới năm ngoái cũng là do Quốc sư đại nhân ban hành, tiếc là tính tình Quốc sư dại nhân ngay thẳng, mà tiên hoàng lại bị gian thần mê hoặc, đuổi ngài ấy về Xuyên Thục, rồi đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Quốc sư đại nhân vừa rời khỏi kinh thành mấy tháng, tiên hoàng đã bị soán ngôi, thiên hạ hỗn loạn! Quốc sư đại nhân đã mở lòng từ bi, chắc chắn là ngài ấy đã không nhìn nổi cảnh người dân chịu khổ nên bây giờ mới xuống núi lần nữa!”
“Vậy thì Quốc sư đại nhân nhất định phải danh bại Tân vương!”
“Thật ra với Quốc sư đại nhân mà nói, đánh bại Tân vương rất đơn giản, chỉ là lòng Quốc sư đại nhân từ bi, khồng muốn người dân vồ tội bị thương, nên mới không cho người công phá thành thôi.”
“Phủ Triệu Kinh chúng ta là thành lớn thứ hai ở Đại Khang, Quốc sư đại nhân muốn danh cũng không dễ đâu?”
“Lời này của ngươi sai rồi, mùa xuân lúc ta tới kinh thành buôn bán, bỗng mấy chục ngàn dân Đông Man đánh tới, ngươi đoán xem thế nào? Quốc sư dại nhân chỉ cho mấy trăm người ra đã xử lý hết đống Đông Man đó!”
“Lão Điền ngươi đừng nói lố quá, mấy trăm
người sao có thể đánh lại mấy chục ngàn người!”
“Quốc sư đại nhân là Lồi thần chuyến thế, biết dùng bàn tay sấm, biết bàn tay sấm không? Chỉ nhỏ như một cái nắm tay thôi là đã có thể lập tức nổ chết mấy chục mạng người! Có thấy mấy con cá lớn bay trên trời kia không? Bọn họ ném bàn tay sấm xuống, cho dù dân Đông Man có nhiều bao nhiêu cũng khồng đủ đế nổ!”
“Con trai ta vần đang canh giữ tường thành, theo lời ngươi nói thì ta phải nhanh chóng gọi nó về!”
“Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Nhanh lên đi! Tân vương còn chạy thì thủ thành cái gì nữa? Quốc sư đại nhân đã nói trong cáo thị, bây giờ đầu hàng thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì khi Quốc sư đại nhân đoạt (Tược thành, con trai ngươi sẽ gặp nguy!”
“Lão Trương, nghe nói Quốc sư đại nhân thưởng phạt rõ ràng, ta nghĩ ngươi cũng có thế nói Hắc Nha mở tường thành ra, mời Quốc sư đại nhân vào thành là đã lập công rồi!”
Trong thời đại khan hiếm thú vui giải trí, đêm qua đứa trẻ nhà nào đái dầm cũng sẽ bị hàng xóm nói mãi không thôi, huống chi là những tin tức nóng có liên quan mật thiết tới bản thân?
Không chờ hướng dần của người khác, sau khi người dân biết được nội dung cáo thị, thì gần như tất cả dều chủ động lan truyền ra.
Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, tin tức đã lan truyền khắp khu dân nghèo ở phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền, hơn nữa còn nhanh chóng lan đến những binh lính đang trấn thủ thành.
Cách đây một thời gian, Tân vương đã cùng lúc chiến đấu với hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài ở phía nam và phía bắc đất Tân, để hỗ trợ chiến tranh, ông ta đã bắt một số lượng lớn người dân.
Lúc này, hơn một nửa số binh lính thủ thành đều đã nhập ngũ theo cách này.
Họ không những không có biên chế, không có quân lương, thậm chí cơm ăn còn khồng đủ no, bọn họ đều rất bất mãn với Tân vương.
Sau khi biết dược nội dung trong cáo thị, rất nhiều binh lính thủ thành dều bắt đầu dao động.
Sáng ngày thứ ba, binh lính thủ thành nhìn thấy Lão Ưng lại dần đội bay của phi thuyền bay tới đây.
Nhưng lần này họ không rải truyền đơn vào thành mà phân tán ra mấy chỗ ngoài cửa thành.
Ngay khi binh lính thủ thành (Tang thắc mắc phi thuyền muốn làm gì, thì phi thuyền ở cửa thành phía tây đã ném một bao thuốc nổ xuống.
Tiếng Ồn do vụ nổ gây ra vang vọng khắp thành, vô số người dân nhìn sang.
Sau đó, họ nhìn thấy một đám mây hình nấm bay lên trời!
Ngay sau đó, ba hướng còn lại ở ngoài cửa thành cũng lần lượt vang lên những tiếng nổ lớn.
“Quân Tân vương đang thủ thành, nghe đây, hãy nhanh chóng đầu hàng chạy khỏi thành, đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi! Nếu ngày mai các ngươi còn không đầu hàng, chúng ta sẽ cho cửa thành nổ tung!”
Đội hộ tống hạ độ cao của phi thuyền, giơ loa hét vào thành.
“Trời ơi, đây là bàn tay sấm của Quốc sư đại nhân sao? Đáng sợ quá phải không?”
“Cha nó ơi, mau gọi con mình ra khỏi thành!”
Lúc đầu binh lính giữ thành đều do dự, bây giờ nhìn thấy sức mạnh của bao thuốc nổ, suýt nữa đã bị dọa tè ra quần.
Sau một nén nhang, cửa phía tây thành Lam Điền đã mở ra trước nhất, cũng có nhiều đội binh lính thủ thành xếp hàng bước ra ngoài.

Advertisement
';
Advertisement