Lưu Tân Trụ đã làm ra quá nhiều việc ác, cũng quá kiêu ngạo, lúc làm chuyện xấu thì rất trắng trợn, không thèm che giấu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kim Phi sắp xếp cho hắn trở thành đối tượng bị xét xử đầu tiên.
Trước đó, dân chúng còn hơi sợ hãi, nhưng bây giờ có người dẩn đầu, bên cạnh còn có nhân viên hộ tống vũ trang đầy đủ đứng đó, khiến cho lá gan của người dân lớn hơn rất nhiều.
Càng ngày càng có nhiều người tố giác tội ác của Lưu Tân Trụ.
Từng người đi lên, phun ra một bãi nước miếng vào Lưu Tân Trụ.
Đại hội xét xử bắt đầu từ nửa buổi sáng kéo dài đến chiều mới kết thúc, quần áo của Lưu Tân Trụ đã thối không thế ngửi nổi.
“Lưu Tân Trụ, ngươi có gì muốn nói về bản cáo buộc của mọi người không?”
Nữ nhân viên hộ tống phụ trách chủ trì hỏi.
Lưu Tân Trụ vờ như không nghe thấy, hắn quỳ trên đất, cúi đầu không nói gì.
Thật ra chính hắn cũng biết, từ khi quân Khánh Gia tiến vào thành trì của huyện Lam Điền, kết cục của hắn đã được xác định.
Trên thực tế cũng là như vậy, quân Khánh Gia đã nắm được quá nhiều chứng cứ phạm tội của hắn.
Cho dù hôm nay có tố cáo trước bàn dân thiên hạ hay không thì hắn cũng đều phải chết.
“Nếu ngươi không có gì để nói, vậy mời các vị thấm phán viên đưa ra phán quyết!”
Nữ nhân viên hộ tống xoay người nhìn về phía bên phải võ đài.
Có bảy người ngồi ở sát mép bên phải, trong đó có hai người đến từ đội Chung Minh, một người đến từ tiêu cục Trấn Viền, một người khác thuộc quân Khánh Gia.
Còn ba người còn lại là người có địa vị và danh vọng rất lớn mà dân chúng Lam Điền chọn ra để đại diện cho mọi người.
Bảy người cùng thương lượng một lúc, sau đó gọi nữ nhân viên hộ tống phụ trách hộ tống tới.
Một lát sau, nữ nhân viên hộ tống quay lại võ đài, tiếp tục cầm loa sắt lên:
“Sau khi bảy vị thẩm phán viên thương lượng xong, đã nhất trí là Lưu Tân Trụ đang trong nhiệm kỳ mà lại giết người, cưỡng ép con gái nhà lành, đánh người, chèn ép dân chúng, ngoài ra còn khiến cho nhiều gia dinh bị tan nát, thủ đoạn của hắn khiến cho người người căm giận, cực kỳ xấu xa! Lần này, bảy vị thẩm phán viên đã đưa ra quyết định!”
Nữ nhân viên hộ tống nói đến đây thì dừng lại một lúc, lật sang trang mới.
Dưới đài, tất cả người xem đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào nữ nhân viên hộ tống, giống như
đang đợi bị tuyên án.
Không ít người kích động siết chặt tay lại.
Nữ nhân viên hộ tống không hề cố tình vòng vo, sau khi sang trang thì đọc to lên: “Bảy vị thẩm phán viên nhất trí quyết định, tuyên án xử tử Lưu Tân Trụ, lập tức hành hình!”
“Hay lắm!”
Người dân đứng dưới dài đồng loạt khen ngợi!
Không biết ai là người vồ tay trước, sau đó những người khác cũng làm theo.
Tiếng vỗ tay kéo dài tận hai phút, đến khi nữ nhân viên hộ tống cho người danh chiêng, tiếng vồ tay mới dần dần dừng lại.
Không ít người đã vồ tay mạnh đến mức hai tay đã đỏ bừng!
Người vừa bước lên đài tố cáo Lưu Tân Trụ kích động quá mà vừa khóc vừa cười.
“Đội hành hình, kéo người đi, chém đầu!”
Theo mệnh lệnh của nữ nhân viên hộ tống, bên cạnh xuất hiện hai nam nhân viên hộ tống mặc giáp đen, giữ chặt Lưu Tân Trụ.
Lúc này Lưu Tân Trụ đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, căn bản không thể đi được, hai nam nhân viên hộ tống cứ kéo hắn đi như kéo một con chó chết, cầm chặt cánh tay hắn, kéo hắn xuống mảnh đất trống bên dưới võ đài.
Đến tận lúc này, dân chúng mới phát hiện, trên
mảnh đất trống kia không biết từ lúc nào đã dựng lên một cái đài hành hình, bên cạnh là hai nhân viên hộ tống mặc trang phục màu đen.
Dân chúng vây xem rối rít tránh đường, nhìn nhân viên hộ tống kéo Lưu Tân Trụ đi về phía đài hành hình.
Không biết ai là người đầu tiên ném đá vào Lưu Tân Trụ, những người khác thấy thế cũng làm theo.
Có người ném đá, có người ném bùn, một vài người không tìm được đá với bùn thì phun nước miếng vào người Lưu Tân Trụ.
Từ võ đài đi tới mảnh đất trống chỉ vài chục mét, tóc của Lưu Tân Trụ đã bị máu và nước miếng làm cho ướt sũng.
Máu là do bị đá đập vào đầu, còn đang chảy xuống, nước miếng là do người dân nhổ lên.
Hai nhân viên hộ tống kéo hắn đi cũng vồ cớ bị liên lụy mà bị đập trúng mấy cái, cũng may bọn họ đang mặc áo giáp nên mới không đau, nhưng bị phun nước miếng vào người thì rất ghê tởm.
Đưa Lưu Tân Trụ lên hình đài xong, một nhân viên hộ tống đã chuẩn bị sẵn rút hắc đao ra chém xuống đầu của Lưu Tân Trụ.
Động tác dứt khoát, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
Lưu Tân Trụ cứ im lặng mà kết thúc tội ác cả đời của mình như vậy.
Hình ảnh chém đầu này cực kỳ đầm máu, nhưng ai ở đây chưa từng thấy người chết kia chứ? Ngay cả đứa trẻ dưới đài cũng không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn học theo người lớn mà vỗ tay nữa!
“Giết hay lắm!”
“Tên họ Lưu đáng chết, cuối cùng hắn cũng chết thật fôi!”
Lưu Tân Trụ gieo rắc tai họa cho Lam Điền nhiều năm, không biết có bao nhiêu người hận hắn đến tận xương.
Cái tên chuyên gieo họa này cuối cùng cũng phải dền tội fôi!
Người vừa mới bước lên đài đế tố cáo Lưu Tân Trụ cũng cảm động mà rơi nước mắt.
“Con gái, con nhìn thấy không, Lưu Tân Trụ bị chém đầu rồi! Hắn đã bị chém đầu fôi… Cha đã báo thù cho con rồi!”
Người lên đài đầu tiên là một ông lão mất hết sức lực ngồi trên đất, vừa khóc vừa cười, hệt như người điên.
Từ khi con gái bị Lưu Tân Trụ thả chó cắn chết, đã có vô số lần ông ấy muốn giơ đao lên xông vào nha huyện chém chết Lưu Tân Trụ, nhưng vì những người khác trong nhà, ông ấy đành phải gắng gượng vứt ý nghĩ đó đi.
Mấy năm nay, ông ấy lúc nào cũng sống trong áy náy và tự trách, nhưng bây giờ, ông ấy cuối cùng đã được giải thoát rồi.
‘Cô nương, cảm ơn cô!1
Ông lão xoay người về phía nữ nhân viên hộ tống rồi dập đầu: “Sau này mạng của ta chính là của cồ nương, cô nương cần ta làm gì thì cứ việc nói, lão phu tuyệt đối sẽ không từ chối!”
“Ông à, ồng đừng làm vậy!”
Nữ nhân viên hộ tống nhanh chóng đỡ ông lão dậy: “Thật ra ta cũng không làm gì cả, những việc này đều là do tiên sinh nhà ta giao phó thôi!”
“Ta có thể đi bái kiến quốc sư đại nhân để chính diện cảm ơn ngài ấy không?”
Ông lão dò hỏi.
“Tiên sinh nói, mọi người ai cũng có cơ hội được sống một cuộc sống tốt đẹp, đừng để ngài ấy tiếp tục nghe được những thảm kịch nhân gian như vậy đã là lời cảm ơn tốt nhất đối với ngài ấy rồi.”
“Quốc sư đại nhân đúng là Bồ tát sống!”
Dân chúng xung quanh nghe thấy lời nói của nữ nhân viên hộ tống thì tất cả đều khen ngợi Kim Phi không ngớt.
“Õng à, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ta còn phải tiến hành hai đại hội xét xử nữa đó.”
Nữ nhân viên hộ tống ra hiệu cho người gõ chiêng.
Một lát sau, lại có hai nhân viên hộ tống kéo một người mập mạp mặc trang phục bằng tơ lụa lên võ đài.
“Vị này là Chu lão gia của thành Tây chắc là có nhiều người biết nhỉ?”
Nữ nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên hét xuống dưới.
“Biết!”
“Tên họ Chung đó đã hại chết cha mẹ ta, còn đốt bọn họ thành tro, ông đây chắc chắn biết hắn!”
“Ta tự nguyện tố cáo tên họ Chung đó là người có tội!”
Có tấm gương trước đó là Lưu Tân Trụ, mọi người cuối cùng đã hiểu, lần này bọn họ đã tìm được chổ dựa rồi.
Không đợi nữ nhân viên hộ tống hỏi lại, đã có mấy trăm người giơ tay, tự nguyện lên đài tố cáo Chu lão gia.
Đây chính là mục đích mà đại hội xét xử công khai do Kim Phi quyết định tổ chức muốn đạt được.
ở đất Tân, y không có sức ảnh hưởng mấy, cho nên mới dùng cách thông qua việc xét xử công khai những địa chủ này đế dân chúng địa phương nhanh chóng biết đến y, đồng thời ghi nhớ tên của y.
Đây không chỉ là vì để thỏa mãn lòng hư vinh của Kim Phi, mà còn là vì nó có thế mở rộng sức ảnh hưởng của y và tiêu cục Trấn Viền, khiến cho người người nhà nhà đều biết Kim Phi cũng hận những địa chủ đó giống như họ, y là người đứng về phía bọn họ.
Lấy việc này làm nền tảng, cộng thêm việc đánh cường hào chia ruộng đất mới là hành động thu phục được lònq dân một cách nhanh nhất.