Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Các địa chủ cường hào ở thời đại phong kiến, vì để áp bức người dân đã dùng mọi thủ đoạn, buộc tá điền vợ con ly tán, chuyện này diễn ra hàng ngày ở Đại Khang.
Lúc bị đưa ra tham gia buổi phán quyết thì khồng có người nào vô tội.
Dù không có buổi phán xét công khai thì Kim Phi cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Dù sao bọn địa chủ cường hào này đều đáng chết, tham gia phán xét công khai, cũng coi như là đóng góp cuối cùng của họ trước khi chết.
Phải nói rằng đại hội phán xét là thủ đoạn lấy lòng dân rất tốt.
Lúc trước người dân tràn đầy lo lắng với việc quân Khánh Gia vào thành, bởi vì mồi khi thành trì bị đổi chủ, thì thành chủ mới đều sẽ đánh thêm một khoản thuế ngoài qui định.
Việc này giống như việc bọn thổ phỉ ở nông thôn sau khi mở rộng thêm địa bàn mới sẽ thu thêm một Pân thuế lương thực nữa.
Thứ nhất, nó có thế bù đắp những tổn thất do trận chiến trước gây ra, thứ hai, có thể giết gà dọa khỉ, trấn áp người dân ở địa bàn mới.
Người dân Lam Điền cũng lo lắng quân Khánh Gia sẽ đến làm như vậy.
Mấy tháng trước, Tan vương đã đánh thuế nặng
một lần rồi, nếu quân Khánh Gia đánh thuế lần nữa, có rất nhiều người dân sẽ phải tan nhà nát cửa.
Nhưng điều khiến người dân Lam Điền ngạc nhiên là sau khi quân Khánh Gia khống chế được thành Lam Điền, không mảy may đụng chạm gì tới người dân, ngược lại còn tổ chức đại hội phán xét, giúp họ trả mối thù lớn.
Ngày đó (Tại hội phán xét được diễn ra ba chồ, đến chạng vạng tối, nhân viên hộ tống đốt lửa trại xung quanh sân khấu, đoàn ca múa Kim Xuyên biểu diễn vở kịch Cô gái tóc trắng.
Chỉ là đoàn ca múa biếu diễn vở kịch Cô gái tóc trắng đã được Kim Phi và Trần Văn Viền cải biên, bối cảnh của câu chuyện được đổi thành Đại Khang, cuối cùng người giải cứu Hỉ Nhi được đổi thành một nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến trải nghiệm xem của người dân
Lúc nhìn thấy Hỉ Nhi bị ác bá Hoàng Thế Nhân làm nhục, người dân dưới sân khấu căm hận muốn lao lên đánh chết Hoàng Thế Nhân.
Lúc nhìn thấy Hỉ Nhi chạy sâu vào núi trốn, bởi vì thiếu ánh sáng mặt trời nên biến thành cô gái tóc trắng, người dân dưới sân khấu đã không cầm được nước mắt vì cô âỳ.
Khi nhìn thấy cảnh Kim Phi dần tiêu cục Trấn Viễn đi ngang qua, lãnh đạo người dân địa phương đánh bại tên Hoàng Thế Nhân, cứu được Hỉ Nhi
xuống nút người dân dưới sân khấu không khỏi đứng dậy vồ tay.
Nền giáo dục của người dân Đại Khang tương đối thấp, nếu nói về đạo lý lớn lao, chưa chắc họ đã hiểu được.
Nhưng bọn họ có thể hiểu được câu chuyện, rất nhiều người dân cũng đã từng trải qua tình cảnh tương tự, có thể liên tưởng đến nhân vật trong truyện, ấn tượng với Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn càng sâu sắc hơn.
Buổi tối ngày hôm đó, đại hội phán xét và vở kịch trên sân khấu đã truyền khắp toàn thành.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa chạng vạng sáng, sân khấu đã được người dân bao quanh chật kín đến mức nước chảy không lọt.
Mấy ngày tiếp theo, sân khấu này trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thành, ban ngày tiến hành đại hội phán xét công khai, ban đêm diễn các vở kịch sân khấu được biếu diễn, từ sáng sớm đến nửa đêm, đều chật kín người dân.
Có một vài người dân vì muốn chiếm được chỗ tốt để xem không đành quay về nhà ăn cơm, không đành quay về nhà ngủ, hoặc thậm chí không đành đi nhà vệ sinh.
Không chỉ trong thành diễn ra đại hội phán xét và biểu diễn kịch trên sân khấu, mà còn ở vùng thôn quê ở ngoại thành cũng giống như thế.
Mỗi lần đội Chung Minh dẫn dắt quân Khánh Gia chiếm đóng một thôn làng nào, đều sẽ bắt địa chủ cường hào nơi đó đưa ra tiến hành phán xét cồng khai trong thôn.
Các địa chủ cường hào từng giết người dều nhận sự trừng phạt thích đáng.
Dĩ nhiên, cũng có một số địa chủ như Chu Du Đạt, họ không những không gây khó dễ cho người dân, mà còn biết chủ động làm một số việc thiện như xây cầu sửa đường.
Thật ra những người như vậy cũng có người dân vạch trần tố cáo, nhưng đội Chung Minh khá thận trọng trong đại hội phán xét bên ngoài thành, bình thường dều sẽ đi xác minh thông tin rồi mới tiến hành phán xét.
Đối với những địa chủ chưa từng bức chết người dân, đội Chung Minh cũng sẽ không giết họ, mà chỉ phán xử họ bị giam cầm cải tạo lao động.
Đối với những người làm việc thiện, càng không làm khó dễ họ, chỉ phân chia lại đất đai của họ, không động vào nhà cửa và gia sản của họ.
Nhưng mấy ngày gần đây đội Chung Minh đã chủ trì việc phân chia đất đai ở hơn ba mươi thôn làng, chỉ gặp một địa chủ như vậy.
Các địa chủ khác, dù họ không trực tiếp giết người, cũng từng gián tiếp bức chết tá diên.
Đối với những địa chủ này, đội Chung Minh đều không hề nương tay mà về bắt quy án.
Chỉ trong một khoảng thời gian, đại hội phán xét và công việc phân chia đất đai được diễn ra sôi nổi hào hứng cả vùng Lam Điền.
Một số thôn trấn mà đội Chung Minh chưa kịp đến, thậm chí người dân còn chủ động bắt giữ địa chủ cường hào nơi đó lại, chờ đội Chung Minh đến phán xét.
Có một số nơi cấp tiến, thậm chí người dân tự mình mở dại hội phán xét địa chủ, phân chia ruộng đất của địa chủ.
Lúc này đã thể hiện rõ sự khác biệt của việc có tổ chức và không có tổ chức.
Các thành viên trong đội Chung Minh không phải là người địa phương, lúc phân chia đất đai, về cơ bản họ có thế duy trì sự công bằng và chính đáng, người dân ở khắp nơi cũng đều tin tưởng nghe theo.
Còn người dân tự phân chia ruộng đất, những người chủ trì phân chia ruộng đất phân đều muốn phân cho mình đất tốt hơn, những người dân khác đương nhiên sẽ không muốn vậy, do đó việc phân chia đất đai cũng trở thành một trò cười.
Có một số nơi giết chết luôn địa chủ, cướp sạch đồ đạc của nhà địa chủ.
Trong trường hợp này, khó tránh khỏi việc tạo thành một số bản án oan, các nạn nhân trước đó cũng có khả năng trở thành tội phạm.
Ví dụ như thê thiếp, nô bộc và tỳ nữ trong gia dinh địa chủ cũng là những người khốn khổ, còn có
những đứa trẻ ngây thơ nữa, bọn nó còn chưa hiếu chuyện, đã làm gì sai chứ?
Nhưng họ cũng bị người dân mất đi lý trí đánh chết.
Đối với những người này, đội Chung Minh cũng khồng nhượng bộ, sau khi đi đến đã bọn họ bắt giữ thủ lĩnh luôn.
Dưới sự khiếp sợ với đội Chung Minh, những cuộc tự phân chia ruộng đất đã dừng lại, nhưng người dân vần bao vây khắp đại viện của các địa chủ, ngăn địa chủ bỏ trốn, số người dân đợi đội Chung Minh đến phân chia ruộng đất càng ngày càng nhiều.
Công việc phân chia đất đai càng ngày càng thuận lợi.
Đoàn ca múa cũng đi theo đội Chung Minh, ban ngày đội Chung Minh chia đất, tiến hành đại hội phán xét, ban đêm vũ đoàn biếu diễn kịch, tuyên truyền chính sách mới của Kim Phi và cửu cồng chúa.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, danh tiếng của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn đã nổi tiếng khắp cả vùng Lam Điền.
Trẻ em ở nhiều nơi còn biết hát đong dao, ca tụng những công đức của Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn.
Cho tới lúc này, hòn đá trong lòng Kim Phi cuối cùng cũng hoàn toàn rơi xuống đất.
Việc phân chia đất đai của đội Chung Minh càng ngày càng thuần thục, chỉ trong vài ngày nữa, e rằng
họ sẽ có thể hoàn thành công việc ở Lam Điền và đi tiếp huyện khác.
Hơn nữa, thành viên của đội Chung Minh và đoàn ca múa này là nhóm đầu tiên, vần còn nhiều người đang đi từ Xuyên Thục đến đất Tân.
Đợi đến khi nhóm thứ hai đến, thứ ba đến, còng việc phân chia ruộng đất sẽ ngày càng nhanh hơn.
Nếu tiến triển thuận lợi, có khả năng công việc phân chia đất đai của toàn bộ đất Tân sẽ hoàn thành trước cuối năm nay.
Đến lúc đó, để giữ đất đai được phân trong tay mình, cũng để giữ mức thuế thấp, người dân đất Tân sẽ trở thành những người ủng hộ trung thành của Kim Phi.
Cho dù Tân vương trốn trong bóng tối rồi giãy giụa thế nào, mất đi sự ủng hộ của người dân, thì cũng không thế khuấy động thêm bất kỳ cơn bão nào nữa.
Đây là sách lược của Kim Phi từ trước tới giờ.
Y không có sở trường đấu đá, cũng không có sở trường về chiến lược, vậy thì dùng thủ đoạn đường đường chính chính, giành được lòng dân, giành được sự ủng hộ của người dân.
Kim Phi đang suy nghĩ gì, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Bước ra khỏi lều, y nhìn thấy một ông lão thân hình mập mạp, dẫn một nhóm người vào doanh trại, đi về phía lều của Khánh Hoài.
Kim Phi túm lấy Từ Kiêu đang đi ngang qua:
“Ông ta là ai vậy?”
Để được an toàn, sau khi đánh hạ phủ Kinh Triệu và thành Lam Điền, Kim Phi và Khánh Hoài không vào ở trong thành mà tiếp tục sống trong doanh trại của quân Khánh Gia ở ngoại thành.
Doanh trại cũng là nơi có tình trạng phong tỏa, người này có thể nghênh ngang tiến vào doanh trại, hiển nhiên không phải người bình thường.

Advertisement
';
Advertisement