Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Tiên sinh, sao ông phải vậy chứ?”
Khánh Hoài thở dài, vừa định nói tiếp thì bị Kim Phi ngăn lại.
“Thiết Chùy, giao cho ngươi!”
“Vâng!” Thiết Chùy xoa tay, cười khấy nói: “Ta nhất định sẽ cạy miệng ông ta ra!”
Nghe vậy Khánh Hoài không khỏi cảm kích liếc mắt nhìn Kim Phi.
Dù nói thế nào đi nữa, Đồng tiên sinh cũng từng là thầy của anh ta, nếu như anh ta hạ lệnh nghiêm hình bức cung với Đồng tiên sinh, chắc chắn sẽ bị người khác cồng kích.
Nhưng khi Kim Phi và Đồng tiên sinh gặp mặt lần đầu tiên, không cần phải lo lắng đến điều này.
“Kim Phi, lão phu là người có học, còn là thầy của Hoàng đế, các ngươi không thế dùng hình với lão phu!”
Đồng tiên sinh phẫn nộ nhìn Kim Phi, hét lên.
ở thời phong kiến có câu ‘người bình thường có lễ nghĩa nhưng không thế đầy đủ như những người quyền quý, quan to có tội thì không thể dùng hình’, có nghĩa là không được dùng hình với người làm quan.
Đây cũng có thế coi là quan chức bênh vực cho nhau.
Dẫu sao, những người chịu trách nhiệm xét xử
và dùng hình cũng đều là quan viên, bảo vệ lợi ích và những quan viên khác cũng là bảo vệ lợi ích và chính mình.
“Ông đã nói ta là kẻ nghịch tặc làm trái với đạo lý, ông cho rằng ta sẽ quan tâm đến những thứ này sao?”
Kim Phi cười chế nhạo, vầy tay với Thiết Chùy.
Trước giờy không phải là người lấy ơn báo oán, đối phương muốn giết chết mình, còn muốn mình khách khí với ông ta ư?
Cho dù tử sĩ rơi vào trong tay Thiết Chùy cũng chưa chắc có thể sống sót được, huống hồ là một người đọc sách?
Đồng tiên sinh ngoài miệng hét to, nhưng ngay lần tra tấn đầu tiên đã không chịu nổi, hỏi cái gì nói cái đó.
Chưa tới nửa giờ sau, Thiết Chùy đã quay trở lại.
“Như thế nào rồi, hỏi ra được chưa?” Kim Phi hỏi.
“Tân vương trốn chạy tới núi Thái Hành, vị trí cụ thể ông lão này cũng khồng biết.” Thiết Chùy trả lời.
Kim Phi không ngạc nhiên với kết quả này.
Người như Tân vương khó có thể hoàn toàn tin tưởng một người nào đó, nếu nói vị trí cụ thế của mình cho Đồng tiên sinh biết thì mới quái lạ.
“Ngươi đi làm việc đi.”
Kim Phi vầy tay về phía Thiết Chùy.
Nhưng Thiết Chùy không rời đi.
“Còn có việc gì sao?” Kim Phi hỏi.
Theo lời của ông lão này Tứ hoàng tử Trần Chinh đã liên minh với Tân vương, Tấn vương, sở vương, Tương vương và rất nhiều quyền quý, thành lập một tiểu đội ám sát bao gồm toàn bộ các cao thủ tử sĩ, ám sát tiên sinh, bệ hạ và những người liên quan, Khánh hầu bị ám sát có thể chính là do những người này ra tay.”
“Xem ra bọn họ thật sự là chó cùng dứt dậu, khồng đấu ngoài sáng được lại bắt đầu chơi xấu!”
Kim Phi hơi cau mày.
Đòn trước mặt dề tránh, don sau lưng khó phòng, tấn công thành trì, phân đất quang minh chính đại, Kim Phi không sợ bất kỳ ai.
Nhưng loại tử sĩ ẩn náu trong bóng tối này thật sự kinh tởm.
Ngươi vĩnh viền không thể biết bọn họ sẽ xuất hiện từ chồ nào.
Ví dụ như lần này, chẳng lẽ phòng vệ của Khánh Hoài khồng chặt chẽ sao? Không phải là vẫn bị ám sát ư? Không phải vẫn bị Đồng tiên sinh tiếp cận đó à?
Kim Phi không có biện pháp tốt nào cho việc này, chỉ có thế cố gắng tăng cường lực lượng an ninh.
“Thiết Chùy, gửi tin về, bảo trong làng tăng cường lực lượng tuân tra, lực lượng bảo vệ mấy
người Vũ Dương, Hạ Nhi cũng tăng cường thêm mồi người hai tiểu đội.”
Kim Phi dặn dò: “Ngoài ra điều động thêm huynh đệ hai tiểu đội đến đây các ngươi tổng cộng chia làm ba tiểu đội, mồi tiểu đội trực bốn giờ.”
Trước đây, đội cận vệ do Thiết Chùy lãnh đạo chỉ có ca ngày và ca (Têm, mồi ca trực kéo dài mười hai giờ.
Một vài giờ trước khi đổi ca, rất nhiều cận vệ sẽ không tự chủ mà buông lỏng cảnh giác.
Không phải bọn họ không tận tâm, mà là đứng canh gác liên tục mười mấy giờ khiến cho ai cũng mệt mỏi.
Thật ra việc chia các cận vệ thành ba ca, cũng khồng hoàn toàn tránh được vấn dề này, nhưng có thể giảm bớt sự mệt mỏi của cá nhân cận vệ ở mức độ rất lớn.
“Vâng!” Thiết Chùy gật đầu, tiếp tục nói: “Ngoài ra, ông lão đó còn nói với ta một chuyện nữa.”
“Chuyện gì?” Kim Phi hỏi.
“Nhóm người Tứ hoàng tử biết khồng phải là đối thủ của chúng ta, chuẩn bị giải tán tất cả các đội ngũ, sau đó ẩn nấp đề quấy rối chúng ta.”
Thiết Chùy nói: “Lão già đó nói, Tứ hoàng tử đã bắt đầu triến khai kế hoạch này, nhóm người Tấn vương, sở vương cũng đang chuẩn bị.”
“Chúng muốn đánh du kích với ta à?”
Kim Phi nghe vậy không khỏi cười khẩy.
“Đánh du kích?”
Đây là lần đầu tiên Thiết Chùy nghe thấy từ này nhưng anh ta cũng rất nhanh hiếu được ý của Kim Phi.
Anh ta lo lắng hỏi: “Tiên sinh, chúng ta nên làm thế nào?”
Khánh Hoài ngồi ở bên cạnh cũng nói: “Một khi để bọn họ trốn đi, sẽ rất phiền toái.”
Ban đầu anh ta đã dựa vào chiêu này đế khiến cho bộ đội chủ lực của Đảng Hạng rơi vào tình trạng hỗn loạn gà chó khồng yên.
“Yên tâm đi, bọn họ khồng thế trốn được đâu!”
Kim Phi cười khẩy nói: “Đánh du kích cần phải có căn cứ quần chúng rất mạnh, người dân đồng ý giúp đỡ bọn họ, bọn họ mới có thể ấn giấu dược, nếu người dân khống đồng ý giúp bọn họ, bọn họ chỉ có thể trốn trong rừng sâu núi thẳm như con chuột!
Không có nguồn vật tư cung cấp, các ngươi cảm thấy bọn họ có thể trốn được bao lâu?”
Kiếp trước thực lực địch và ta chênh lệch quá lớn, ‘Ông nội vĩ đại’ cũng đã áp dụng đánh du kích đế bảo toàn lực lượng, tránh cho phần lớn bộ đội bị địch vây quét.
Nhưng ‘ông nội vĩ đại’ có thể thành công, nguyên nhân rất lớn là đồng ý lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân, người dân biết đi theo ông
ấy có thế có được cuộc sống tốt cho nên đồng ý che chở.
Nhưng mục đích nhóm người Tứ hoàng tử làm như vậy chính là ngăn cản Kim Phi lấy đất của cường hào chia cho người dân, người dân đồng ý giúp đỡ bọn họ mới là lạ.
Cho nên Kim Phi căn bản không hề lo lắng đánh du kích của bọn họ, bởi vì bọn họ đã được định sẵn là sẽ thất bại.
Thật ra, Kim Phi càng lo lắng về tiếu đội ám sát ấn giấu trong bóng tối kia hon.
Bọn họ mới là rắc rối thực sự.
Động tác của Thiết Chùy rất nhanh, ngày thứ ba sau khi mệnh lệnh của Kim Phi được truyền đi, có vài chiếc phi thuyền chở theo nhân viên hộ tống của hai tiểu đội đến đây.
Đội cận vệ của Kim Phi cũng doi từ hai ca thành ba ca.
Liên tiếp hơn nửa tháng trôi qua, đội ám sát mà Đồng tiên sinh nói vẩn chưa xuất hiện, mọi thứ xung quanh doanh trại dều yên lặng.
Nhưng Thiết Chùy cũng không hề buông lỏng cảnh giác, mà ngược lại đặt ra yêu cầu ngày càng cao hơn đối với các cận vệ, mồi ngày sẽ thỉnh thoảng tuần tra, đề phòng có cận vệ mất tập trung hoặc ngủ gật trong khi trực ban.
Nửa tháng này, tiểu đội Chung Minh và đoàn ca múa cũng không hề nhàn rỗi, công việc lấy đất của
bọn cường hào chia cho người dân đang được tiến hành bừng bừng khí thế.
Giờ tất cả ruộng đất trong vùng Lam Điền và phủ Kinh Triệu đã được phân chia xong, tiêu cục Trấn Viền nhanh chóng thành lập các chi nhánh trong thành và tổ chức các đội dân quân đánh hổ ở các làng và trấn khác nhau, họ tạm thời chịu trách nhiệm về nhiệm vụ an ninh trong các trấn.
Tại các làng và trấn giáp với Lam Điền và phủ Kinh Triệu, nhiều người đã biết chuyện lấy đất của bọn cường hào chia cho người dân, người dân ở một sốthồn làng đã nhốt các địa chủ địa phương ở trong nhà, mong chờ tiếu đội Chung Minh và tiêu cục Trấn Viễn nhanh chóng đến chồ bọn họ phân chia đất.
Tiểu đội Chung Minh cũng khồng để bọn họ đợi lâu, sau khi xác nhận phủ Kinh Triệu và vùng Lam Điền không còn bỏ sót gì, họ lập tức bắt đầu tiến vào quận Liên Thủy ở bên cạnh chuẩn bị bắt đầu công việc phân chia ruộng đất.
Nhưng ai ngờ ngày đầu tiên khi tiểu đội Chung Minh đến được quận Liên Thủy, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trong đêm hôm đó, một tiểu đội ám sát gồm tám người đã danh lén nơi trú quân của tiểu đội Chung Minh.
Những người này đều là cao thủ trong số tử sĩ, khả năng chiến đấu cá nhân vượt xa một nhân viên hộ tống.
Lúc đó là ban đêm, nhân viên hộ tống phân tán làm nhiệm vụ, không xếp thành đội hình quân sự nên bị tiểu đội ám sát đánh trở tay không kịp.
Ba mươi nhân viên hộ tống phụ trách nhiệm vụ bảo vệ, cũng như tiểu đội Chung Minh đang nghỉ ngơi ở trong sân, bị tám cao thủ tử sĩ giết chết hết.

Advertisement
';
Advertisement