“Điều tra! Điều tra cho ta!”
Kim Phi nhận được tin tức, tức giận đến mức đập bàn.
Trước đây, y vần luôn cho rằng tiểu đội ám sát sẽ đến ám sát y và Khánh Hoài, hoặc là các quan chức cấp cao ở làng Tây Hà, không ngờ rằng những người này sẽ ra tay với tiểu đội Chung Minh.
“Tiên sinh, công việc phân đất có cần tiếp tục nữa không?” Thiết Chùy hỏi.
“Đương nhiên là phải tiếp tục, việc kẻ địch càng khồng muốn chúng ta làm, chúng ta càng phải làm, hơn nữa phải là cho tốt!”
Kim Phi lạnh lùng nói: “Điều người từ Xuyên Thục về, bảo đảm an toàn của tiếu đội Chung Minh và đoàn ca múa!”
“Nếu Lão Hàn ở đây thì tốt quá!” Thiết Chùy thở dài nói.
Khi tiểu đội Chung Minh thành lập, Trương Lương và Tiểu Ngọc là người lãnh đạo trên danh nghĩa, một người đoi ngoại, một người doi nội.
Nhưng Trương Lương phải trông coi tiêu cục Trấn Viễn, Hàn Phong vần luôn phụ trách tổ 1 của đội Chung Minh.
Từ khi Kim Phi từ Đông Hải trở về, người bận rộn nhất không phải là y, cũng không phải là cửu công chúa, mà là Hàn Phong.
Anh ta không chỉ phải phụ trách công tác tình báo, mà còn phải chạy khắp trời nam đất bắc.
Đặc biệt là sau khi có ca-nô, Hàn Phong càng bận rộn hơn, trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai tháng, dấu chân của anh ta đã trải khắp Xuyên Thục, Giang Nam và Đông Hải.
Trước đây, làng Tây Hà nhận được truyền tin của Trương Lương, rất nhiều vật tư ở thành Du Quan bị gián điệp Đông Man đốt cháy, hy vọng Kim Phi tăng vật liệu cứu viện.
Nhưng thời gian trước trong làng xảy ra quá nhiều chuyện, vật tư của nhóm người Trương Lương cũng còn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian, Kim Phi không có nhân lực đế làm việc này.
Cho đến mấy ngày trước, Xuyên Thục ổn định lại, Kim Phi mới gọi Hàn Phong từ vùng khác về, ngồi thuyền hơi nước đi đến thành Du Quan.
Thứ nhất là đế giao vật tư cho Trương Lương, thứ hai là kiểm tra khả năng vận chuyển đường dài của thuyền hơi nước.
Nếu như có thể, Kim Phi muốn chuyến đi nhanh chóng lên thực hiện cuộc hành trình xa xôi.
Ai ngờ Hàn Phong mới đi mấy ngày, tiểu đội Chung Minh đã xảy ra chuyện.
“Nếu Lão Hàn ở đây thì tốt hơn nhiều!”
Kim Phi cũng thở dài.
Tiểu Ngọc luôn làm tốt phương diện đoàn kết
phụ nữ, nhưng cô ấy không giỏi trong công việc tình báo đối ngoại.
Mà Hàn Phong lại tương phản với Tiếu Ngọc, anh ta giỏi nhất chính là mở ra thị trường mới.
Ban đầu Kim Phi cử ba người Thiết Chùy, Hàn Phong, Lạc Lan đi mở rộng thị trường, trong tay bọn họ không có nền tảng gì khác ngoài tiền, còn phải đề phòng bị những kẻ quyền quý ở kinh thành nhắm đến.
Nhưng Hàn Phong đã xử lý rất tốt cồng việc tình báo và trong thời gian ngắn ngủi đã khiến cho tiêu cục Trấn Viền và thương hội Kim Xuyên bén rễ ở kinh thành.
“Nhân lực vẩn còn chưa đủ dùng!”
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Cử người truyền tin đến thành Du Quan, bảo nhóm người Trương Lương, Hầu Tử trở về hết đi, Thiết Tử ca ở lại đó là đủ rồi!”
Thành Du Quan là cửa ngõ của cuộc xâm lược phía bắc, ban đầu vì để ngăn chặn sự cố bất ngờ, Kim Phi đã cử một số thuộc hạ có năng lực đến hồ trợ Trương Lương.
Phái các quan chức cấp cao Lưu Thiết, Đại Tráng, Hầu Tử và Thạch Linh Vân đi.
Hàng chục tinh nhuệ cấp trung cũng được cử đi.
Bây giờ đã vài tháng trôi qua, quân Trấn Viền đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát thành Du Quan, những tinh nhuệ này cũng nên rút lui trở về.
“Sở trường của Thiết Tử là phòng thủ, đế cho anh ta ở lại là thích hợp nhất.”
Thiết Chùy hỏi: “Tiên sinh, Lão Hàn không có ở đây có cần gọi Tiếu Ngọc tới trước khồng?”
“Được.” Kim Phi gật đầu: “Bảo cô ấy tới phối hợp tuyên truyền với đoàn ca múa, đồng thời tổ chức phụ nữ địa phương thành lập đại đội phụ nữ.”
Người dân vĩnh viễn là nhân viên tình báo tốt nhất, Tiểu Ngọc đã tích lũy kinh nghiệm công tác phụ nữ phong phú, lúc này rất có ích.
Tiểu Ngọc nhận được tin tức, lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau.
Cô ấy không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo thành viên nòng cốt tinh nhuệ của mình đến.
Tiếp theo, Kim Phi phái một đội tiếu đội Chung Minh đến quận Liên Thủy, tiến hành công việc phân chia đất đai.
Điểm khác biệt so với trước đó là lần này mồi đội tiểu đội Chung Minh đều có ít nhất một trung (Tội nhân viên hộ tống bảo vệ.
Ngoài ra, còn có một trung đội nhân viên hộ tống mặc thường phục phân tán ở xung quanh.
Tất cả bọn họ dều được trang bị lựu đạn và bom chớp sáng, chỉ cần tiểu đội ám sát quay lại, bọn họ sẽ không do dự ném bom chớp sáng để làm mù mắt đối phương trước.
Cao thủ thân thủ có tốt đến đâu chỉ cần bị mù thì đừng nghĩ đến trốn thoát nữa.
Đáng tiếc tiếu đội ám sát dường như cũng phát giác được nguy hiếm, gần đây vẩn luôn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tiểu Ngọc ra lệnh cho tiểu đội Chung Minh đi thăm dò, nhưng cũng không tìm được manh mối hữu dụng nào.
Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến kéo dài và đã có tâm lý chuẩn bị, bảo Tiểu Ngọc tăng thêm nhân lực cho tiểu đội Chung Minh.
Mặc dù tốc độ phân chia đất đai của mỗi đội chậm, nhưng tốc độ chung lại tăng lên.
Phía tây bắc núi Thái Hành, sau khi Tân vương ẩn náu trong hang động nghe xong báo cáo của thuộc hạ, mặt đầy mệt mỏi che trán.
Trong tay Kim Phi có khinh khí cầu và phi thuyền, tường có cao hơn cũng không thể ngăn được, từ khi Kim Phi đưa ra tối hậu thư, Tân vương đã dần theo người nhà chạy trốn khỏi phủ Kinh Triệu, tới ẩn náu ở núi Thái Hành.
Lúc đầu bọn họ còn có thể lựa chọn nơi có nước để sống, nhưng trên núi Thái Hành có rất ít mạch nước, đây cũng là đối tượng tìm kiếm chính của phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn.
Hơn một tháng trước, thị vệ ra ngoài lấy nước bị phi thuyền phát hiện ra.
Cũng may người thị vệ này khá thông minh, sau khi lấy xong nước không quay về chỗ đóng quân mà giả trang thành thợ săn, đốt lửa lại chồ đế nấu cơm.
Phi thuyền quan sát một lúc rồi mới bay đi.
Nhưng từ đó trở đi, Tân vương cũng không dám sống bên sông nữa mà ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm không có dấu người.
Mặc dù như vậy an toàn, nhưng nước dùng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Tân vương đã hơn nửa tháng không thay quần áo, toàn thân đều hôi thối.
“Bệ hạ, hiện tại Kim Phi nắm quyền, ngài chỉ cần nhẫn nại thêm một chút, chờ tiểu đội ám sát tìm được cơ hội giết chết Kim Phi là được rồi.”
“Hoàng hậu” ở bên cạnh thấy Tân vương phiền não, lại gần nhẹ nhàng an ủi.
Đáng tiếc cồ ta cũng rất lâu rồi không tắm, cơ thể cũng hôi thối, hơn nữa Tân vương còn nhìn thấy côn trùng nhỏ bò trên tóc của cồ ta.
Tân vương suýt nữa thì nôn ói, đẩy “Hoàng hậu” ra và cử người gọi “Tể tướng” đến.
“Phía Trần Chinh đã trả lời chưa, còn bao lâu nữa mới có thể bắt đầu kế hoạch?”
Trước khi Kim Phi trở về, nhóm người Tân vương, sở vương đều muốn báo thù cho Trần Cát, muốn chinh phạt Tứ hoàng tử.
Bây giờ Kim Phi đã trở lại, bọn họ lại đoàn kết lại
với nhau để thành lập một liên minh chung nhau chống lại Kim Phi.
Người đứng đầu liên minh chính là Tứ hoàng tử.
Sở dĩ Tan vương dồng ý đế Tứ hoàng tử làm dại ca, không phải là vì hắn là con trai của Trân Cát, mà là vì hắn đồng ý với những phiên vương khác, phái người đi liên lạc với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên để tiến hành trong ngoài đánh từ hai mặt tấn công Kim Phi.
Đồng thời Tứ hoàng tử còn tiết lộ, ban đầu Khánh Hoài đã giao bản vẽ cung nỏ hạng nặng và máy bắn da cho triều dinh, bây giờ hắn đã có được bản vẽ, đang phái người nghiên cứu, hơn nữa đã có được đột phá lớn.
Tứ hoàng tử bảo đảm, một khi nghiên cứu thành công, sẽ cung cấp đầy đủ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cho các phiên vương khác.
Từ những lý do này, các phiên vương khác miễn cưỡng đồng ý đế Tứ hoàng tử nắm quyền.
Tiểu đội ám sát dược thành lập dưới sự giật dây của Tứ hoàng tử.
Tân vương thực sự đã dợi ở trong núi đủ rồi, ồng ta vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của Tứ hoàng tử.
“Hồi bẩm bệ hạ, hôm qua Trần Chinh đã truyền tin đến, nói người của hắn đã tiến vào Đông Man, đang thử liên lạc với hoàng thất Đảng Hạng.” Tể tướng trả lời.
“Truyền tin cho Trần Chinh, bảo hắn hành động nhanh lên chút nếu không đất Tân của ta sẽ bị Kim Phi chia hết mất.”