Bác gái làm việc rất nhanh nhẹn. Sau khi đăng kí thẻ ngà cho thư sinh xong, còn bố trí phòng cho từng người bọn họ.
Mấy ngày tiếp theo, liên tục có thư sinh từ các nơi đến.
Bảy ngày sau, công xưởng nhỏ đã tập hợp được hơn năm trăm thư sinh.
Đợt chiêu mộ đầu tiên cũng đã chính thức kết thúc.
Thực ra không phải không chiêu mộ được thêm nhiều thư sinh, mà là vì xem xét đến sức khỏe của Phương Linh Quân. Năm trăm người đã gần đến cực hạn của ông ta rồi.
Kim Phi vô cùng coi trọng trường học mới này. Khi biết được sắp khai giảng, đã đặc biệt đến công xưởng nhỏ một chuyến.
Công xưởng có nhà ở tập thể của công nhân, tất nhiên cũng sẽ có nhà ở tập thể của lãnh đạo.
Tiểu viện ban đầu chuẩn bị cho trưởng xưởng và phó xưởng, bây giờ đã phân cho Phương Linh Quân và Lưu Bất Quần.
Khi Kim Phi tới, Phương Linh Quân đang ở trong tiểu viện đọc sách.
Thấy Kim Phi đi vào, ông ta nhanh chóng đứng dậy, đón Kim Phi vào gian nhà chính.
“Phương tiên sinh đã quen sống ở đây chưa?” Kim Phi hỏi.
“Quá quen rồi, sống ở đây còn tốt hơn sống ở núi Thất Khúc nhiều.”
Phương Linh Quân cười nói: “Trước đây ta nằm mơ cũng không ngờ, đời này lại có thể sống trong một căn nhà gạch ngói rộng rãi như vậy.”
“Đó là do tính cách của tiên sinh cao thượng, nếu như ngài thực sự muốn, ta tin rằng có rất nhiều người bằng lòng tặng căn nhà rộng hơn, xa hoa hơn cho tiên sinh.”
Kim Phi không phải đang tâng bốc, với địa vị của Phương Linh Quân trong giới văn học của Đại Khang, nếu ông ta thực sự muốn kiếm tiền thì quả thực không phải là chuyện gì khó.
“Kim tiên sinh, có câu nói rất hay, nghìn mảnh ruộng tốt, một ngày cũng chỉ ăn ba bữa. Nhà cao cửa rộng, đêm ngủ cũng chỉ cần bảy tấc đặt lưng, những vật ngoài thân này đủ dùng là được, có nhiều ngược lại còn khiến người ta mất ngủ.”
Phương Linh Quân mỉm cười, giơ quyển sách trong tay lên.
Kim Phi nhìn qua, chính là cuốn sách giáo khoa tiểu học do y tự biên soạn.
Câu Phương Linh Quân vừa nói, chính là một câu từ một bài văn trong đó.
“Một vài câu tục ngữ thôn quê, đã để tiên sinh chê cười rồi.”
Kim Phi hỏi: “Phương tiên sinh cảm thấy tài liệu dạy học này thế nào? Có những chỗ nào cần cải thiện không?”
“Không cần sửa nữa, đây là quyển sách vỡ lòng hay nhất mà ta từng xem.”
Phương Linh Quân cảm khái nói: “Nếu không phải là biết tiên sinh còn có việc quan trọng hơn nữa phải làm, thì ta dù thế nào cũng phải để tiên sinh làm cái chức hiệu trưởng này!
Đúng rồi, nói đến đây, ta còn có việc muốn bàn bạc với tiên sinh một chút.”
“Phương tiên sinh ngài nói.”
“Nếu như Kim tiên sinh có thời gian, ta muốn mời ngài tới dạy cho các thư sinh một vài tiết.”
“Nếu như có thời gian, ta sẽ tới dạy thay.” Kim Phi gật đầu đồng ý.
Kể từ khi mang thai, Quan Hạ Nhi không còn quan tâm đến y nữa.
Vì vậy Kim Phi lại bắt đầu ngâm mình cả ngày trong phòng thí nghiệm.
Ngày tháng như vậy trôi qua, lâu rồi cũng sẽ làm người ta cảm thấy mệt mỏi.
Kim Phi luôn rất quan tâm đến việc mở trường học, thỉnh thoảng tới trường dạy thay cũng là một lựa chọn tốt.
Hai người đang nói chuyện thì Lục Liễu bưng khay trà đi vào.
Tiểu Ninh đi theo ở phía sai, mang theo một ấm trà.
“Lục Liễu cô nương?”