Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Liễu Nhi là con cháu của một người bạn cũ của ta…”

Phương Linh Quân kể mối quan hệ của ông ta với ông nội của Lục Liễu cho Kim Phi nghe.

“Không ngờ Phương tiên sinh và Lục Liễu cô nương lại có mối quan hệ như vậy.” Kim Phi bừng tỉnh.

“Việc này còn phải cảm tạ Kim tiên sinh rồi. Nếu không có ngài, ta cũng sẽ không gặp được ông Phương.” Lục Liễu mỉm cười, rót trà cho Kim Phi.

“Cảm ơn!” Kim Phi nhận lấy tách trà, sau đó quay đầu nhìn Phương Linh Quân: “Đúng rồi Phương tiên sinh, lần này ta qua đây còn có một chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ.”

“Mời Kim tiên sinh nói.”

“Hiện giờ trường học sắp khai giảng rồi, ta muốn mời Phương tiên sinh viết bảng hiệu cho trường.”

Phương Linh Quân không chỉ dạy giỏi mà thư pháp còn rất nổi tiếng ở Đại Khang.

“Không có Kim tiên sinh thì sẽ không có ngôi trường này. Để ta viết bảng hiệu thực sự không thích hợp, không thích hợp!” Phương Liên Quân liên tục xua tay: “Vẫn là để tiên sinh viết đi.”

Đây là trường đại học đầu tiên của Đại Khang, đã được định sẵn là sẽ đi vào trong sử sách, người viết bảng hiệu cũng sẽ được vinh danh cùng nó.

“Ngài là giáo viên đầu tiên và cũng là hiệu trưởng đầu tiên của ngôi trường này, có gì mà không thích hợp chứ?”

Kim Phi cười gượng nói: “Huống hồ chữ của ta lại xấu như vậy, nếu thực sự để ta viết, không chừng về sau tất cả mọi người đều biết chuyện này.”

Y không phải đang khiêm tốn mà sự thật là như vậy.

Đời trước y hầu như không dùng bút lông, mặc dù bây giờ có dùng, nhưng cho dù y dốc hết lòng dùng bút lông viết, cùng lắm là có thể nhận ra được mặt chữ, hoàn toàn không có dính dáng gì đến thư pháp.

Nghe Kim Phi nói vậy, Phương Linh Quân, Lục Liễu và Tiểu Ninh đều bật cười.

“Nếu tiên sinh đã nói như vậy, vậy ta đành mặt dày nhận chuyện này rồi.”

Phương Linh Quân hỏi: “Không biết tiên sinh định viết gì lên bảng hiệu?”

“Viết ‘Đại học Hoa Hạ - Học viện sư phạm Kim Xuyên’!”

Kim Phi lấy tờ giấy đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho Phương Linh Quân.

“Đại học Hoa Hạ? Học viện sư phạm Kim Xuyên?” Phương Linh Quân nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ giấy, chìm vào suy nghĩ.

Ở Đại Khang, từ trước đến nay Hoa Hạ cũng là cách gọi của dân tộc Trung Nguyên.

Dù triều đại biến đổi thế nào, mọi người đều chưa từng phủ nhận bản thân là con cháu của Hoa Hạ.

Từ trong bốn chữ Đại học Hoa Hạ, Phương Linh Quân cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Kim Phi, cũng hiểu quyết tâm thống nhất Hoa Hạ của Kim Phi.

Mấy từ học viện sư phạm Kim Xuyên này, nói rõ mục tiêu tuyệt đối không chỉ là một học đường của Kim Phi.

Sau này nói không chừng sẽ có học việc sư phạm Miên Châu, học viện sư phạm Tây Châu, các loại học viện khác.

Kim Xuyên và bốn chữ học viện, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng thật sự thu hút Phương Linh Quân lại là hai chữ sư phạm.

Càng là người tri thức, càng thích nghiền ngẫm từng chữ một.

“Kim tiên sinh, chữ sư trong hai chữ sư phạm chắc ý là sư phụ, giáo viên phải không? Còn phạm là ý gì?” Phương Linh Quân hỏi.

Kim Phi nghe xong, vội cúi đầu uống hớp trà.

Thật ra y đặt tên này, hoàn toàn là vì suy nghĩ quán tính.

Đời trước trường học bồi dưỡng giáo viên, không phải đều tên là học viện sư phạm à?

Y thật sự chưa từng nghĩ tại sao đại học sư phạm lại phải tên là đại học sư phạm.

Có điều nếu Phương Linh Quân đã hỏi, y chắc chắn không thể đáp như vậy.


Nhân lúc uống trà để chuẩn bị một chút, sau đó ngẩng đầu nói, “Phạm ý là gương mẫu, học viện sư phạm là nơi đào tạo giáo viên, ta hy vọng những người đi ra từ đây, có thể gánh vác trách nhiệm trở thành một giáo viên xứng đáng, trở thành gương mẫu của giáo viên!”
Advertisement
';
Advertisement