Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Thì ra là vậy!” Phương Linh Quân ngộ ra, gật đầu, “Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy giấy chuẩn bị mực!”

“Phải!” Lục Liễu và Tiểu Ninh nhanh chóng chạy vào phòng, cầm bút mực, giấy, nghiên ra.

Phương Linh Quân xắn tay áo lên, đứng nín thở tập trung suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút lông, viết mười chữ đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên liền một mạch.

Mặc dù Kim Phi không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng vẫn cảm nhận được một ‘mùi vị’ khác thường trong chữ của Phương Linh Quân.

Đây chính là sức hấp dẫn của thư pháp.

Dưới yêu cầu của Kim Phi, Phương Linh Quân lại thêm tên mình và ngày tháng vào phía sau.

Đợi mực nước khô rồi, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào, bảo anh ta đưa đi chế tạo thành tấm biển.

Bây giờ trong làng nuôi rất nhiều thợ mộc, chiều hôm đó đã chế tạo tấm biển xong.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Linh Quân tập hợp các học trò ở bãi tập, cử hành lễ treo biển.

Sách sử đời sau ghi chép, ngày mười tháng mười năm đầu tiên của vua mới, đại học đầu tiên của Đại Khang ‘Đại học Hoa Hạ - học viên sư phạm Kim Xuyên’ thành lập ở làng Tây Hà, giáo dục bắt buộc chưa từng có trong toàn dân, cũng chính thức bắt đầu thực hiện…

Kim Phi thân là người sáng lập học viện sư phạm, cũng tham gia nghi lễ treo biển, còn phát biểu nói chuyện trên nghi lễ.

Y không giỏi diễn thuyết, chỉ nói mấy câu đơn giản là vội đi xuống.

Nhưng đến lúc Phương Linh Quân phát biểu, ông cụ nói liên tục nửa tiếng liền.

Lưu Bất Quần ngồi ở dưới nghe đến nỗi ngủ gà ngủ gật.

Vốn dĩ ông ta rất hứng thú với các máy móc, sau khi đến làng Tây Hà, cứ như tới thiên đường vậy.

Ngoài lúc tối về ngủ ra, gần như không quay lại trường học, hoặc là cả ngày ngâm trong phân xưởng luyện sắt, hoặc là ngâm trong các xưởng khác.

Đặc biệt là sau khi quen biết Tả Chi Uyên cùng chung chí hướng, thì đến nhà cũng không về.

Nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, Phương Linh Quân bảo người kéo ông ta về, bây giờ còn không biết đang ngâm trong phân xưởng nào đâu.

“Kim tiên sinh, ta có thể bàn bạc một chuyện với ngài không?”

Nhìn thấy Kim Phi đi xuống, Lưu Bất Quần xoa mặt đến gần.

“Chuyện gì vậy?” Kim Phi hỏi.

“Ta không muốn dạy học, muốn đi làm nghiên cứu giống Lão Tả, có được không?” Mặt Lưu Bất Quần đầy kì vọng hỏi.

“Không được!” Kim Phi lắc đầu không do dự, “Ông đi rồi, ai tới dạy toán học đây?”

Buồn cười, tổng cộng cả học viện sư phạm mới có hai giáo viên, nếu Lưu Bất Quần lại đi mất, chỉ còn lại một mình Phương Linh Quân.

Trước không nói tới chuyện Phương Linh Quân chịu được không, mà quan trọng là ông ta không giỏi dạy toán.

Trong kế hoạch của Kim Phi, toán học là một môn học cực kì quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn ngữ văn.

Suy cho cùng thì vật lí hóa học sau này, đều cần toán học làm nền tảng.

Hơn nữa các học sinh đã biết chữ rồi, chỉ cần học kĩ năng giảng dạy với Phương Linh Quân nữa là được.

Nhưng trước kia các học sinh chưa bao giờ học toán học, cho nên nhiệm vụ giảng dạy của Lưu Bất Quân còn quan trọng hơn cả Phương Linh Quân.

“Để Lão Tả dạy đi, hắn cũng biết toán học mà!” Lưu Bất Quân nói.

“Để Tả Chi Uyên đi dạy học?” Kim Phi lườm Lưu Bất Quần, “Chẳng lẽ ngài không sợ ông ta dẫn các học sinh cùng nhảy xuống núi à?”

Tả Chi Uyên luôn say mê với các loại máy có thể bay, cũng là người rất yêu nhảy dù.

Advertisement
';
Advertisement