Đội trưởng tiểu đội một bước từ từ vào phòng.
Gương mặt Hoàng Lĩnh Toàn trắng bệt ngồi xuống đất.
Gã biết mình toi rồi!
Với phong cách của tiêu cục Trấn Viễn, những việc xấu xa mà gã đã làm đủ để khiến gã bị kết án tử hình nhiều lần tại đại hội xét xử!
Vẻ mặt của quản gia cũng thay đổi theo.
Khi phi thuyền đến gần trấn Vĩnh Lâm, quản gia cũng đã biết không ổn rồi.
Ông ta là tay sai số một của Hoàng Lĩnh Toàn, mấy năm nay ông ta đã đi theo Hoàng Lĩnh Toàn làm Tất nhiều việc ác, khi nhìn thấy phi thuyền, việc đầu tiên ông ta nghĩ đến là chạy trốn.
Nhưng lúc sắp đi ông ta lại nhận ra phi thuyền đã bắt đầu hạ độ cao từ bên ngoài trấn, từ đoán được rất có thể nhân viên hộ tống sẽ không đi về phía họ.
Bởi thế quản gia đã nổi lên lòng tham, quyết định đánh cược một lần, trước khi nhân viên hộ tống đi vào trong trấn, ông ta dẫn theo con trai tới cướp tiền của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nhưng ông ta lại không biết rằng thố phỉ cũng có quyết định giống ông ta, càng không ngờ rằng nhân viên hộ tống sẽ đến nhanh đến thế.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy đội trưởng tiểu đội 1 kia, ông ta biết mình đã thua cược.
Con trai cả của quản gia nhìn thấy đội trưởng tiểu đội 1 một mình bước vào phòng, gã nhìn sang đứa con trai thứ ba, đồng thời vung chiếc rìu chẻ củi trong tay lên lao tới chỗ đội trưởng tiếu đội 1.
Đội trưởng tiếu đội 1 cười giễu cợt nhìn đối phưong, không hề nhúc nhích.
Ngay lúc hai người chuẩn bị lao tới trước mặt đội trường tiếu đội 1, đột nhiên có hai mũi tên bay ra từ cửa, sượt qua bả vai đội trưởng tiểu đội 1 và ghim thẳng vào giữa mặt hai người!
Mãi đến lúc này, đội trưởng tiểu đội 1 mới né đi.
Phịch phịch!
Thi thể hai anh em ngã nhào xuống đất theo quán tính.
“A Đại, A Tam!”
Hai đứa con trai chết ngay lập tức, quản gia sợ đến choáng váng.
Đứa con thứ hai có nhiệm vụ bảo vệ quản gia, nhìn thấy cảnh này vội vàng nhặt rìu chặn lại
trước người của quản gia.
“Thành thật cho ông đây!”
“Ném rìu đi, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống đất!”
Hai nhân viên hộ tống đi bước nhỏ vào nhà, hai tay cầm theo nỏ, nhắm vào quản gia và đứa con trai thứ hai.
Đứa con thứ hai nhìn nhân viên hộ tống một chút, rồi lại nhìn chiếc rìu trong tay, hơi do dự.
“Ta cảnh cáo lại lần nữa, lập tức bỏ rìu xuống!”
Nhân viên hộ tống bên trái áp má vào phái sau ống ngâm nỏ, sẵn sàng bắn đi bất cứ lúc nào.
“Tiểu Nhị, nghe lời quân gia ném rìu đi!”
Quản gia vội vàng nhìn đứa con trai.
Ông ta biết rằng những hành động xấu xa mình đã làm khó tránh khỏi số kiếp đã định trong đại hội xét xử tiếp đó.
Ba đứa con trai mà đã chết hai đứa, đứa con thứ hai chính là máu thịt cuối cùng của ông ta.
Đứa con thứ hai quăng rìu đi, làm theo dáng vẻ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất của quản gia.
Về phần Hoàng Lĩnh Toàn, gã đã rụt đầu xuống đất rồi.
“Trong các người, ai là Hoàng lão gia?”
Đội trưởng tiểu đội 1 cười mỉa nói.
“Gã!” quản gia cội vàng chỉ vào Hoàng Lĩnh Toàn: “Gã chính là Hoàng Lĩnh Toàn, mấy năm nay gã đã làm biết bao nhiêu là chuyện ác, người dân trấn trên đều gọi gã là Hoàng lột da! Quân gia, người mau bắt gã lại đi!”
“A Phúc…”
Hoàng Lĩnh Toàn ngấng đầu cười khố, chỉ vào quản gia nói: “Quân gia, ta biết nay ta chạy không thoát, nhưng ông ta cũng không trong sạch gì, 99% những việc của ta đều do ông ta làm!”
“Quân gia, oan quá, tất cả đều là do Hoàng Lĩnh Toàn ép ta!” Quản gia vội vàng nói.
“Tiên sinh nhà ta đã nói, ánh mắt của nhân dân sáng như tuyết, có oan hay không oan cứ đến đại hội xét xử là biết ngay!”
Đội trưởng tiếu đội 1 lạnh lùng nói: “Gô cổ lại hết cho ta!”
“Quân gia, người không thể chỉ bắt mỗi mình bọn ta, còn có Lương Xung nữa!”
Hoàng Lĩnh Toàn biết rằng mình khó lòng thoát khỏi, dứt khoát cắn bừa.
“Lương Xung là ai?” Đội trưởng tiếu đội 1 hỏi.
“Lương Xung là thủ lĩnh bọn thố phỉ trên sông Hắc Ngư, hắn vừa mới chạy trốn, nếu giờ
quân gia đuổi theo có lẽ vẫn kịp đó!” Quản gia chỉ vào con đường lớn trước cổng nói: “Bọn chúng chạy về phía Tây!”
“ô.” Đội trưởng tiểu đội 1 gật đầu: “Vậy bọn chúng không thế chạy thoát được đâu.”
Phía tây của trấn.
Lưong Xung cưỡi một con ngựa chiến màu vàng, trên tay ôm một rương gỗ đựng vàng.
Sau lưng hắn là mấy chục gã đàn em đang đấy ba chiếc xe chạy dọc theo đường núi.
Xe ngựa chất đầy bạc và tiền đồng của Hoàng Lĩnh Toàn từ trong kho ra ngoài.
Khi đang chạy, một cái cây lớn chợt ngã xuống trước mặt chúng, chắn ngang lối đi.
Hí!
Lương Xung siết chặt dây cương cho ngựa chiến dừng lại.
Đám đàn em sau lưng cũng vội vàng dừng bước.
“Cây này là do ta trồng, đường này là do ta mở, muốn đi ngang qua đây phải để lại lộ phí!”
Một nhân viên hộ tống đi ra từ trong bụi cây, nhìn về phía Lương Xung nhíu mày lại: “Có phải bọn thố phỉ chặn đường cướp của như các ngươi hay nói thế không?”
“Bọn ta có tận mấy chục người, chỉ có một mình ngươi mà cũng muốn cướp của bọn ta, hừ, có phải là đã quá khinh thường bọn ta rồi không?”
Lương Xung nheo mắt lại: “Hay nói cách khác, là các hạ đã quá đê cao mình?”
“Không phục hả?” Nhân viên hộ tống đặt hắc đao xuống đất: “Không thì các ngươi thử chút đi?”
Hai mắt Lương Xung lóe lên sự tàn ác, nhưng sau khi nhìn xung quanh một chút đã lấy từ trong ngực ra một thỏi vàng: “Đây là mười hai thỏi vàng, các hạ xem có đủ để bọn ta trả lộ phí chưa?”
“Không đủ!” Nhân viên hộ tống lắc đầu.
Lương Xung nghiến răng, móc ra thêm hai thỏi.
Nhưng nhân viên hộ tống vẫn lắc đầu như trước.
“Các hạ đừng quá tham lam!” Lương Xung cau mày nói: “Ba mươi lượng vàng đã mua một được căn nhà trong thị trấn và còn dư đây”.
“Không, ta không muốn vàng!”
‘Vậy các hạ muốn cái gì?”
“Ta muốn Đại đương gia của bọn thổ phỉ ở sông Hắc Ngư – Lương Xung đi theo ta một chuyến!” Nhân viên hộ tống nói: “Cho hỏi, các ngươi có biết hắn không?”
“Các hạ, đây là do ngươi ép ta!” Lương Xung cầm cán đao.
‘Vậy ngươi định làm gì?” Nhân viên hộ tống cười mỉa.
“Chịu chết đi!”
Lương Xung nổi giận gào lên, rút đao ra: “Đánh chết gã cho ta!”
Đám thổ phỉ đã chuẩn bị xong từ lâu, giờ Đại đương gia đã lên tiếng, bọn chúng xách theo các loại vũ khí lao về phía trước.
Đúng lúc này, có hai quả lựu đạn bay ra từ trong bụi rậm bên cạnh.
Lựu đạn không ném vào đám đông mà ném vào lề đường.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ vang lên, đất đá bay tứ tung, khói bốc ngút trời Ị
Bọn đàn em trong đám thổ phỉ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng ở phía sau cũng có một quả lựu đạn bị ném ra, rớt xuống giữa đường, một lần nữa cản đường chạy của đám đàn em.
Vèo!
Một loạt cung nỏ hạng nặng rít lên âm thanh bén nhọn bắn ra từ trong bụi cỏ, bắn trúng vào
sau háng con ngựa màu vàng mà Lương Xung đang cưỡi, ghim phập vào thân cây bên sườn núi.
Thân cây to bị bắn thủng!
Lương Xung ngã nhào xuống đất với con ngựa chiến.
“Tốt nhất là các ngươi nên thành thật một chút, nếu không, lát nữa thứ này sẽ bắn vào đâu thì ta cũng không chắc đâu!”
Đám thố phỉ đang bị lựu đạn dọa sợ, vừa nghe thấy thế lại như đám thỏ sợ hãi không có chỗ trốn, sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ lựu đạn hoặc cung nỏ hạng nặng lại bắn ra!
Khung cảnh rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Nhân viên hộ tống không thèm để ý tới đám đàn em nữa, cúi đầu nhìn Lương Xung đang bị ngựa chiến đè bẹp: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa?”
“Các hạ, ta bị oan!” Lương Xung chỉ vào phía sau xe ngựa: “Chỉ cần các hạ cho ta đi, hai chiếc xe ngựa đó sẽ là của các hạ, các hạ thấy sao?”
“Ta đã nói là ta không cãn bạc rồi!”
‘Vậy cộng thêm cả cái này thì sao?”
Lương Xung khẽ nghiến răng, mở rương gỗ trong ngực ra: “Có số tiền này rồi, các hạ có thể đi đến bất cứ nơi đâu, cũng có thể giàu sang suốt quãng đời còn lại!”