Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Nhiều vàng như vậy, thật chói mắt!”
Nhân viên hộ tống nhìn vàng thỏi trong rương mà cảm khái.
Nhân viên hộ tống cũng là người, nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì không nhịn được, nhịp tim tăng nhanh.
Nhưng nhân viên hộ tống trong bóng tối và mấy chục tên thố phỉ đêu ở bên cạnh nhìn, anh ta không thế nào tham ô số tiền này được.
Lương Xung vừa thấy có hy vọng thì vội vàng nói: “ở chỗ khác ta cũng có tiền, chỉ cần các hạ tha cho ta một lần, Lương Xung ta chắc chắn sẽ báo đáp lớn!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa thì có thể ta sẽ thật sự động lòng mất!”
Nhân viên hộ tống lấy cuộn dây thừng ở bên hông ném xuống đất, lại chỉ vào hai tên thổ phỉ gần nhất: “Hai người các ngươi trói Đại đương gia của các ngươi lại!”
“Ta xem các ngươi ai dám?” Lương Xung nghiêng đầu tức giận trừng tên thố phỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lên cho ta! Hắn chỉ có một mình, chúng ta có mười mấy người, hắn không ngăn được đâu!”
Trong lòng Lương Xung nghĩ, trên đời này
không có ai không tham tiền, vậy nên vừa rồi trong lòng hắn còn ôm chút hi vọng, muốn dùng vàng bạc đế mua chuộc nhân viên hộ tổng.
Nhưng bây giờ hắn đã lấy ra hết số vàng bạc hắn mang đến rồi, thế mà nhân viên hộ tổng vẫn không muốn cho đi.
Lưong Xung hiểu ra, hắn không còn cơ hội nữa, bèn chuẩn bị vùng vẫy giãy chết.
“Ta xem ai dám động đậy?”
Nhân viên hộ tống lạnh giọng quát lớn.
Nhân viên hộ tống núp trong bóng tối cũng phối hợp khởi động cung nỏ hạng nặng.
Vèo!
Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lướt qua đám người, đóng phập một cái vào vách núi đá!
Phần đuôi của mũi tên rung lên dữ dội, phát ra tiếng kêu ong ong!
Vốn dĩ có mấy tên đàn em ngo ngoe muốn động, lập tức bị trấn áp!
“Bây giờ thì hết hy vọng rồi chứ?”
Nhân viên hộ tống đạp một cái vào mặt Lương Xung: “Thật sự rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, ông đây đưa thi thể của ngươi đi cũng giống nhau!”
Kiểu Đại đương gia thổ phỉ như Lương Xung, đi tham gia đại hội xét xử cũng chỉ là có mặt cho có thôi.
Kết quả duy nhất đợi hắn chỉ có tử hình, hơn nữa còn lập tức chấp hành!
Cho nên cú đá này của nhân viên hộ tống đã dùng hết sức lực.
Gót giày lót miếng sắt đã đạp gãy xương mũi của Lương Xung!
“Hai người các ngươi qua đây, trói hắn lại!”
Nhân viên hộ tống thay đổi giọng điệu ôn hòa vừa rồi, trở nên nghiêm nghị: “Đừng để ta nói lần thứ ba!”
Hai tên đàn em bị nhân viên hộ tống chỉ định do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, kéo Lương Xung ra khỏi móng ngựa chết chóc, dùng dây thừng trói lại.
Thật ra có trói bằng dây thừng hay không đã không còn khác biệt nữa, Lương Xung đã bị nhân viên hộ tống đạp ngất đi rồi.
“Sách lược của tiêu cục Trấn Viễn ta đối với thố phỉ vẫn luôn là đầu hàng sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”
Nhân viên hộ tống giơ loa sắt lên, hét về phía đám đàn em thổ phỉ: “Bây giờ cho các ngươi có cơ hội thể hiện bản thân, để giành được sự khoan
hong! Đầu tiên ném hết vũ khí đi cho ta!”
Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, cam chịu ném vũ khí trong tay đi.
“Tốt lắm!”
Nhân viên hộ tống quay ra sau vỗ tay thành tiếng, một nhân viên hộ tống chui ra từ trong bụi cỏ, trên vai khiêng một bó dây gai lớn.
Mười mấy phút sau, hai tay của đám đàn xem đều bị trói lại.
Sau đó lại có bốn nhân viên hộ tống đi ra từ bụi cỏ, hai người trong sổ đó còn giơ cung nỏ hạng nặng kiểu cầm tay.
Mười mấy tên thố phỉ bị sáu nhân viên hộ tống lùa đi về phía cửa trấn.
Chờ đến khi bọn họ chạy qua đó, đội trưởng tiểu đội 1 cũng đúng lúc dẫn theo Hoàng Lĩnh Toàn và hai cha con quản gia đến.
“Áp tải bọn chúng đi!”
Hàn Phong nghiêm mặt nói.
Đội trưởng tiểu đội 1 áp tải Hoàng Lĩnh Toàn và cha con quản gia, cùng với Lương Xung còn đang hôn mê lên cối xay lớn.
“Quỳ xuống!”
Đội trưởng tiểu đội 1 đạp một cái vào đầu gối của Hoàng Lĩnh Toàn.
Hoàng Lĩnh Toàn quỳ phịch một cái trên cối xay lớn.
Cha con quan gia cũng nhận được ‘đãi ngộ’ như vậy.
“Hàn tiên sinh, vừa nãy trên đường ta đã hỏi, thố phỉ nói bọn chúng vẫn còn hon hai năm người ở trên núi phía bên kia của sông Hắc Ngư, chúng ta có cần phái người đi tiêu diệt không?”
Nhân viên hộ tống áp giải đám đàn em thố phỉ xin chỉ thị.
“Ban nãy ta đã phái một đội đi qua đó rồi,” Hàn Phong gọi đội trưởng tiểu đội 1 tới: “ở đây giao cho mấy người A Phân là được, các ngươi đi đến phía Tây tìm đội trưởng tiếu đội 2, giúp anh ta trông chừng đường xuống núi!”
Đánh cường hào chia ruộng đất chỉ là thuận tiện, Hàn Phong chưa quên nhiệm vụ chân chính của bọn họ là gì.
Cho nên về cơ bản đều đế nhân viên hộ tống nữ ở lại, nhân viên hộ tống nam đều được anh ta phái đi trông coi đường xuống núi.
Phía bắc có rất nhiều chỗ có thể xuống núi, chỗ phải canh giữ cũng quá nhiều.
Đợi sau khi đội trưởng tiếu đội 1 dẫn người rời đi, Hàn Phong hắng giọng, cầm loa sắt đứng ở nơi cao, hỏi: “Bà con nhìn xem, đây có phải là
Hoàng lão gia và Đại đương gia thổ phỉ không?”
“Đúng, hắn chính là Hoàng lột da!”
“Tên đang ngất đó chính là ma đầu của sông Hắc Ngư!
“Quân gia, còn có cái tên A Phúc đó là chó săn của Hoàng lộ da, con trai nhà ta là bị hắn đánh chết!”
Dân chúng mồm năm miệng mười hét lớn.
“Nếu đã không bắt nhầm người, vậy thì đại hội xét xử sẽ bắt đầu ngay bây giờ!”
Hàn Phong nói: “Các ngươi có oan ức gì, bây giờ đều có thế nói ra, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta sẽ làm chủ cho các ngươi! Nếu như Hoàng Lĩnh Toàn thật sự đã làm những việc khiến người người oán trách, bọn ta sẽ xét xử hắn!”
Dân chúng vừa rồi còn kích động, bây giờ lại lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoàng Lĩnh Toàn và thổ phỉ đã chiếm cứ trấn Vĩnh Lâm mấy chục năm, đã xây dựng thế lực quá sâu!
Cho dù bây giờ đã có tiêu cục Trân Viễn làm chỗ dựa, dân chúng cũng chỉ dám tụ lại cùng nhau hô hào, khi thật sự bảo người ta một mình lên đài tố cáo Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung, thoáng cái lại không có người dân nào có can đảm.
Tinh huống này không chỉ xuất hiện ở trấn Vĩnh Lâm, ở chỗ khác cũng thường xuyên xuất hiện.
Bình thường gặp phải chuyện như vậy, đội Chung Minh đêu sẽ tìm trước một hai người làm nền lên đài.
Chỉ cần có người dẫn đầu thì dân chúng còn lại không còn lo lắng nữa.
Nhưng đám người Hàn Phong đến đột xuất, bắt Hoàng Lĩnh Toàn và thố phỉ cũng là quyết định đột ngột, hoàn toàn không có thời gian tìm người làm nền.
Có điều trước khi bắt người thì Hàn Phong đã đoán được kết quả này, đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Anh ta giơ loa lên hô: “Mọi người không cần phải sợ, có oan uổng gì thì cứ lên đài giải oan, tiêu cục Trấn Viễn bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ mọi người an toàn, nếu như có ai lo lắng, sau khi giải xoan xong có thế cùng bọn ta về Kim Xuyên sống!”
Nghe thấy Hàn Phong đảm bảo như vậy, không ít dân chúng thay đổi ý định nhưng vẫn không dám lên đài.
Đợi khoảng ba bốn phút, lúc Hàn Phong chuấn bị nói tiếp thì một bà lão còng lưng chậm rãi bước ra.
“Nếu các ngươi đã không dám thì để bà già đây nói, dù sao ta cũng là người sắp chết rồi!”
Bà lão run rây đi đến cối xay, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoàng Lĩnh Toàn, sau đó quỳ xuống với Hàn Phong: “Cầu quân gia tiêu cục Trấn Viễn làm chủ cho bà già đây!”
“Đại nương mau đứng lên!”
Hàn Phong vội vàng ra hiệu cho nhân viên hộ tống nữ đỡ bà lão dậy: “Đại nương có oan ức gì thì cứ nói!”
“Hoàng Lĩnh Toàn đã hại chết cả nhà ta…”
Bà lão than thở khóc lóc, tố cáo toàn bộ tội ác của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nói mười mấy phút, bà lão vì tâm trạng quá kích động, cộng thêm đã mấy ngày rồi không ăn được bữa nào đàng hoàng nên ngất đi.
Nhưng có người dẫn đầu rồi, lập tức có người noi theo.
Đại hội xét xử diễn ra hơn hai canh giờ, hoàn toàn không có dấu hiệu kết thúc, trái lại ngày càng náo nhiệt, dân chúng sẵn sàng lên đài cùng với tổ cáo làm chứng càng ngày càng nhiều.
Vào lúc đại hội xét xử diễn ra hừng hực khí thế thì phía Tây bỗng truyền đến tiếng rít chói tai!
Hàn Phong hơi nheo mắt lại, quay đầu nhìn qua!

Advertisement
';
Advertisement