Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Âm thanh của mũi tên lệnh cực kì có tính xuyên thấu, sau khi nố còn để lại một đám khói đen trên không trung.
Người dân trấn Vinh Lâm lần đầu tiên thấy cái này, tới tấp nghiêng đầu nhìn sang.
Đại hội xét xử không thế không tạm thời ngừng lại.
“Hàn tiên sinh, phát hiện kẻ địch ở khu vực số hai!”
Một nữ nhân viên hộ tống chạy tới báo cáo: “Trung đội trưởng bảo ta hỏi ý ngài, có cần kêu gọi thêm viện binh hay không.”
Mũi tên lệnh của nhân viên hộ tống chia làm nhiều loại, mũi vừa bay lên trời là tên lệnh báo hiệu, thông báo phát hiện kẻ địch, nhưng không xin thêm viện binh.
“Kẻ địch có bao nhiêu người?” Hàn Phong hỏi.
“Trước mắt chỉ phát hiện một người!”
“Có huynh đệ nào bị thương không?”
“Không có, dựa theo yêu cầu của tiên sinh, mọi người chia ra ít nhất ba người một tổ, luôn nắm lựu đạn trong tay, đổi phương vừa bị phát hiện đã chạy rồi!” Nữ nhân viên hộ tống nói: “Nhưng thân thủ của hắn rất lợi hại, tốc độ cũng
nhanh ngang Thiên Tầm phu nhân, máy bắn đá và cung nỏ phe ta còn chưa chuẩn bị xong, hắn đã chạy vào trong rừng rồi, đội trưởng tiểu đội 3 lo rằng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa bọn chúng có ba người chạy vào trong núi, bây giờ lại chỉ phát hiện một người, đội trưởng tiểu đội 3 lo là bọn chúng muốn dùng kế điệu hổ ly sơn nên không phái người đuổi theo!”
“Làm đúng lắm, ở trong rừng rậm, huynh đệ chúng ta đúng là không phải đối thủ của người như vậy, phái người đi vào, không phải đuối bắt mà là chịu chết!”
Hàn Phong khẳng định cách làm của đội trưởng tiếu đội 3 trước, sau đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước mắt không cần phải đế ý đến bọn chúng, bảo phi thuyền gia tăng tần suất và cường độ tuần tra, trước tiên cứ chặn bọn chúng lại ở chỗ này, chờ quân tiếp viện đến, bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát!”
Phát hiện kẻ địch trốn vào trong núi, Hàn Phong biết với chút nhân lực này của mình không thể nào vào núi bắt người được, trời vừa sáng đã cho bồ câu đưa tin trở về làng xin thêm viện binh.
“Vâng!” Nữ nhân viên hộ tống gật đầu, chạy về truyền lời ngay.
Chờ cô ấy rời đi xong, Hàn Phong mới nhíu mày.
Vừa rồi lời anh ta nói tràn đầy tự tin, là đế an ủi nữ nhân viên hộ tống, ổn định nội bộ.
Nhưng tình huống trong làng anh ta biết rất rõ, bây giờ tiêu cục phát triển quá nhanh, khắp nơi đêu thiếu nhân lực, tình báo Tiếu Ngọc nhận được mỗi ngày, gần như có một nửa là cần tìm thêm người trong làng tới chi viện.
Nếu không phải do đám khốn này gây chuyện quá ác liệt, Kim Phi lại định đế cho đội không quân luyện tập thêm, có lẽ đã không thể tập hợp được nhiều nhân lực như vậy.
Nhưng bây giờ anh ta còn phải xin thêm viện binh, quả thực quá khó khăn.
“Hàn tiên sinh, bên kia sao vậy?” Một bà lão hỏi.
Sau hơn một giờ tiếp xúc, người dân và Hàn Phong dần dần trở nên quen biết.
Bọn họ mặc dù không biết mũi tên lệnh báo hiệu cho chuyện gì, nhưng vẫn biết chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Không có gì, chỉ là phát hiện tội phạm bị bắt đã bỏ trốn!” Hàn Phong giải thích.
“Tội phạm bỏ trốn nào? Lại là địa chủ và thố phỉ bỏ trốn sao?”
“Không phải địa chủ hay thổ phỉ, là mấy kẻ phạm tội giết người.”
Hàn Phong giải thích: “Thời gian trước người của bọn ta ở phủ Kinh Triệu phân chia đất đai, bọn chúng đã giết nhân viên phụ trách phân đất và nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ của bọn ta.”
“Cái gì, dám giết nhân viên phân đất của các ngài ư?”
Người dân vừa nghe xong đã nối giận.
Bọn họ vẫn luôn ngày đêm mong đợi tiêu cục Trấn Viễn tới phân đất.
Nghe có người dám giết người phân đất, đưong nhiên rất tức giận.
“Đại Cẩu Tử, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau gọi đội đánh hổ qua, giúp Hàn tiên sinh bắt kẻ địch đi!”
Một ông lão dùng gậy đánh cháu trai mình.
Cháu trai ông ấy đã từng đi lính, là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, Hoàng lão gia nhiều lần muốn lôi kéo Đại Cấu Tử làm côn đồ, đều bị hắn từ chối.
Vì vậy Hoàng lão gia ghi hận trong lòng, bèn sắp xếp cho hắn vào đội đánh hố.
Tham gia đội đánh hổ là một việc vô cùng nguy hiểm, gần như mỗi lần lên trên núi
Gặp phải hổ, đội đánh hổ luôn xuất hiện thương vong.
Đại Cấu Tử mạnh mẽ và chính trực, sau khi gia nhập đội đánh hổ, đã nhanh chóng khẳng định bản thân, thành người dẫn đầu đội đánh hố.
“Người đội đánh hố ra đây hết đi!”
Theo tiếng hô của Đại cấu Tử, từ trong đám người có bổn mươi năm mươi người bước ra, tuổi tác từ mười ba mười bốn tuổi đến ba mươi bốn mươi tuổi, họ được coi là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của trấn Vinh Lâm.
Đáng tiếc phần lớn họ đều có khuôn mặt xanh xao, gầy gò đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.
Ngay cả Đại cẩu Tử dẫn đầu cũng giống vậy.
Đại Cấu Tử đếm số người, sau đó nói với Hàn Phong: “Hàn tiên sinh, huynh đệ đội đánh hổ ở trấn, gần như đã đến cả rồi, ngài đến sắp xếp đi!”
Hàn Phong lộ rõ vẻ cảm động, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn xua tay: “Các vị huynh đệ, cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng mấy tên tội phạm bỏ trốn này đều có võ nghệ cao siêu, đều là kẻ ác độc tàn bạo, quá nguy hiểm!”
“Hàn tiên sinh, cho ta hỏi ngài, ngài chuẩn bị xử lý Hoàng lão gia và Lương Xung như thế nào?” Đại Cấu Tử đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Sau khi đại hội xét xử kết thúc, chúng ta sẽ
phái người đi tiến hành điều tra lại, sau khi xác nhận tình huống là thật, mới có thể tiến hành xử phạt cuối cùng!”
Hàn Phong nói: “Nếu tình huống vừa rồi các vị khiếu nại là thật, Hoàng lão gia, Lương Xung và những kẻ giúp chúng làm việc ác, chỉ có một kết quả xử phạt là tử hình! Lập tức thi hành!”
“Chúng ta đều nói thật!”
“Chúng ta không hề vu oan cho Hoàng lão gia!”
“Hoàng Lĩnh Toàn chính là một kẻ khốn thua cả súc vật, trấn Vĩnh Lâm làm gì có người nào không biết?”
Dân chúng nghe vậy, tâm trạng lại trở nên kích động.
“Ta biết, ta biết!”
Hàn Phong gõ chiêng đồng một cái, chờ sau khi người dân bình tĩnh lại, bèn nói: “Dĩ nhiên ta tin mọi người nói thật, nhưng quốc sư đại nhân đã từng nói, nước không có luật pháp thì sẽ loạn, nhà không có luật pháp thì sẽ suy, thế nên đã yêu cầu tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không thể bỏ qua một người xấu nào, cũng tuyệt đối không thế vu oan bất kỳ một người tốt nào!
Chúng ta tiến hành điều tra, không phải vì
không tin tưởng các vị dân làng, mà là do quốc sư đại nhân yêu cầu chúng ta phải làm như vậy, cũng là một thủ tục cần thiết đế tiến hành buổi xét xử cuối cùng!
Bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung làm việc ác, ắt sẽ bị xử phạt!
Lát nữa bọn ta sẽ sắp xếp đội điều tra vào trấn, nếu như nhanh thì ngày mai là có thế tiến hành buổi xét xử cuổi cùng rồi!
Trước đó, bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung sẽ bị nhốt ở chỗ này, tất cả mọi người đều có thể tới giám sát!”
Nghe được Hàn Phong nói như vậy, người dân cũng yên tâm trở lại.
“Hừ, vậy hãy để bọn chúng sống thêm một ngày!”
Đại Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Phong: “Hàn tiên sinh, ở trấn VTnh Lâm chúng ta có câu nói không ai độc bằng Hoàng lão gia, không ai ác hơn Lương ma đầu! Chúng ta cũng hận không thế cắn chết bọn chúng, đáng tiếc thố phỉ dưới trướng Lương ma đầu quá nhiều, chúng ta không phải là đối thủ.
Bây giờ các ngài giúp bọn ta bắt được bọn chúng rồi, chúng ta cũng giúp ngài bắt cướp, không phải rất hợp lí sao?”
“Đúng vậy Hàn tiên sinh, các ngài giúp bọn ta, bọn ta cũng nên giúp ngài!”
“Hàn tiên sinh, chẳng lẽ ngài định bắt được kẻ địch xong là rời đi, không muốn phân đất cho bọn ta nữa à?”
Những đội viên khác của đội đánh hổ cũng rối rít lên tiếng.
Hàn Phong hơi do dự, hỏi lần nữa: “Ta nói lại lần nữa, mấy tên cướp này thật sự rất nguy hiểm, các ngươi cần phải suy nghĩ kỹ!”
“Nghĩ kỹ fôi!” Đại cấu Tử nói: “Cho dù ngài không cho chúng ta đi, tự chúng ta cũng sẽ đi!”
Hàn Phong trầm tư trong chốc lát, sau đó thi lễ với đám Đại cấu Tử: “Vậy thì xin cảm ơn các vị huynh đệ! Đội trưởng tiểu đội số 2, đi xem thử kho lương thực của Hoàng Lĩnh Toàn ở đâu, mở kho lương, cho các huynh đệ đội đánh hổ và mọi người ăn một bữa cơm no!”

Advertisement
';
Advertisement