Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Hàn tiên sinh, không phải đã phát hiện kẻ giết người rồi sao?” Đại cẩu Tử lo lắng nói: “Cơm nước xong thì người đã chạy mất rồi!”
“Yên tâm đi, phía tây là khe núi, phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư đều có người của chúng ta canh giữ, chỉ cần bọn họ còn ở trong dãy núi này, thì cũng giống như chim con trong lồng, không thể thoát được đâu!”
Hàn Phong tự tin nói: “Mọi người no bụng rồi hãy đi, bắt người cũng phải cần sức lực mà, đúng không?”
“Hahaha, Hàn tiên sinh nói vậy thì ta yên tâm rồi!”
Đại Cấu Tử cười ha ha: “Vậy ta dẫn người của tiên sinh đi kho lúa!”
“Chuyện nhỏ này chỉ cần tìm một người đi là được, ta còn có chuyện khác muốn nhờ huynh đệ hỗ trợ!”
“Hàn tiên sinh có chuyện cứ nói, chỉ cần Đại Cấu Tử ta có thể làm được thì sẽ không từ chối!” Đại Cấu Tử vỗ ngực hứa hẹn.
“Huynh đệ, ngươi là người ở đây ắt là biết rõ dãy núi này lớn đến mức nào hơn cả ta nữa, coi như cộng thêm cả đội đánh hổ của các ngươi muốn lục soát hết núi cũng không dễ dàng, nên
ta nghĩ muốn nhờ huynh đệ liên lạc với đội đánh hổ ở các làng khác, để cùng nhau hỗ trợ!” Hàn Phong nói.
Dù đội không quân có tăng cường thêm, nhưng tống cộng chỉ có hơn trăm người.
Nhân lực vốn đã không đủ để phong tỏa phía tây và phía bắc cùng một lúc.
Ban ngày còn tốt hơn một chút, phi thuyền ở trên không có tầm nhìn rất tốt, có thế hỗ trợ phong tỏa từ trên cao.
Nhưng đến tối là đã không nhìn thấy gì.
ở trấn Vĩnh Lâm này thật sự có quá nhiều nơi đế xuống núi, Hàn Phong dẫn đến có chừng này người, sẽ Tất dễ đế đối phương lọt kẽ hở.
Đã quyết định nhờ đội đánh hổ giúp đỡ, Hàn Phong phải sẵn sàng dổc toàn lực để làm chuyện lớn, cố gắng tìm càng nhiều người càng tốt để phong tỏa hết bọn sát thủ trên núi.
Sau đó muốn lục soát trên núi, càng nhiều người thì cũng càng nhanh hơn.
“Hàn tiên sinh cần bao nhiêu người?” Đại Cấu Tử hỏi.
“Đương nhiên càng nhiều càng tốt!” Hàn Phong nói: “Nhân tiện, nói với những huynh đệ khác trong đội đánh hố, chỉ cần họ bằng lòng tới giúp, chúng ta không chỉ lo cơm ăn, mà mỗi ngày
còn trả năm cân lương thực và tiền công, hơn nữa sau khi bắt bọn sát thủ xong ta sẽ dẫn người vào làng của bọn họ đánh cường hào chia ruộng đất!”
Bình thường, sau khi tiêu cục Trấn Viễn xử lý địa chủ cường hào xong, sẽ niêm phong hết vàng bạc lương thực của bọn họ rồi sau đó phân chia thống nhất.
Thế nhưng đội không quân chỉ có hơn trăm người, nếu Hàn Phong muốn chiêu mộ người nhanh chóng thì chỉ có thể lấy đồ ăn tiền của Hoàng Lĩnh Toàn ra để lấy lòng người trước!
“Được rồi, Hàn tiên sinh, ta sẽ lập tức cho người đi thông báo!” Đại cẩu Tử gật đầu, quay người gọi đội phó đội đánh hổ.
Một lúc sau, ba đội viên đội đánh hố chạy ra khỏi trấn Lâm Vĩnh để thông báo cho đội đánh hố ở các làng xung quanh.
Hàn Phong cũng tạm dừng cuộc thấm vấn lại, dẫn một đội hộ tổng lao tới kho lúa của Hoàng Lĩnh Toàn.
Nhà họ Hoàng độc chiếm phần lớn đất đai ở trấn VTnh Lâm, tích lũy lương thực nhiều đến mức hơn một nửa ngôi nhà thờ tổ được dùng để xây dựng kho lúa.
Dù gần đây Hoàng Lĩnh Toàn đã xử lý được một phần, nhưng những gì còn lại vẫn nằm ngoài dự đoán của Hàn Phong.
Trong mấy tháng qua, đội Chung Minh đã đánh quá nhiều cường hào và cũng đã niêm phong quá nhiều kho lúa.
Hàn Phong đã nhìn thấy quá nhiều kho lúa lớn, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một kho lúa lớn đến như vậy của một địa chủ trong trấn.
Anh ta cho nhân viên hộ tống cạy kho lúa ra, sau đó gọi đội nấu ăn tới, bắt đầu nấu một nồi cơm tập thể trên bãi đất trống ở giữa trấn.
Để tránh cho người dân no chết, Hàn Phong đã yêu cầu đội nấu ăn, nấu cháo thay cho cơm khô và bánh bao hấp.
Người dân trấn VTnh Lâm thực sự đã đói lả, đội nấu ăn vừa đặt cái nồi lớn lên bàn là họ đã vây lại đó.
Hàn Phong thật sự không huy động được nhân lực, chỉ có thế để Đại Câu Tử dẫn đội đánh hổ tới để duy trì trật tự.
Cháo được nấu trong nồi lớn, để càng đế lâu thì mùi vị càng ngon, nhưng nhìn người dân xếp hàng dài liên tục nuốt nước bọt, nhiều đứa trẻ háo hức nhìn vào nồi lớn, Hàn Phong thật sự không đành lòng, chờ nước trong nồi sôi lên là thông báo đến giờ ăn.
Mặc cho Hàn Phong nhắc nhở nhiều lần, vẫn có vô số người bị cháo nóng làm bỏng miệng.
Còn có nhiều người ăn no tới mức cái bụng căng tròn, đi cũng không đi nối.
Khoảng trổng xung quanh cái nồi, toàn là người nằm la liệt ở khắp nơi.
Cũng may cháo có phần lớn là nước, người dân có no đến đâu thì chỉ cần đi vệ sinh mấy lần là có thể ổn.
Nếu là cơm hay bánh bao thì có thể sẽ có người dân bị nghẹn chết thật.
Mặc dù no căng rất khó chịu nhưng không ai phàn nàn câu nào, mà còn có nhiều người đang rưng rưng nước mắt.
Đã lâu rồi họ chưa có một bữa ăn no như vậy.
Cảm giác no bụng này thật quá sung sướng quá hạnh phúc!
Hàn Phong nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhớ tới ngày mình gặp được Kim Phi, trong lòng dâng lên từng hồi vui buồn lẫn lộn.
Đúng lúc đang chuẩn bị sắp xếp cho đội nấu ăn nấu cháo tiếp, thì lại có một tiếng rít vang lên ở phía tây.
“Xem ra chúng đang sốt ruột lắm, mới chưa được bao lâu đâu mà lại tới nữa rồi!” Hàn Phong cười khấy nói.
Theo anh ta, đây lại là một lần thăm dò của bọn sát thủ.
Nhưng anh ta còn chưa kịp quay đầu lại, tiếng rít đã biến thành hai tiếng!
Bỗng Hàn Phong quay người nhìn về phía tây, sắc mặt đột ngột thay đối!
Một mũi tên lệnh là báo động, hai mũi tên lệnh phát ra tượng trưng cho sự nguy hiếm.
Màu sắc khác nhau của mũi tên lệnh cũng thể hiện mức độ nguy hiểm khác nhau.
Mà lúc này trên bầu trời phía Tây xuất hiện hai cụm khói đỏ.
Đây là lời cảnh báo nguy hiểm nhất trong các loại mũi tên lệnh cảnh báo, có nghĩa là đã phát hiện kẻ địch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, cần tiếp viện!
“Mau, tất cả theo ta!”
Lúc Hàn Phong tới cũng không cưỡi ngựa chiến, nên đã quay người chạy ngay về phía tây.
Nhân viên hộ tống giữ kho lúa cũng không rảnh lo kiếm kê, đội nấu ăn cũng không thèm nấu ăn nữa, tất cả đêu đeo vũ khí trên lưng đi theo Hàn Phong.
“Đội đánh hổ, đừng nằm giả chết, đi theo ta!”
Đại Cẩu Tử đang liếm đáy chén, đặt chén xuống đất một cái, dẫn các thành viên đội đánh hổ đi theo sau.
Khi Hàn Phong chạy về phía tây của trấn, một phi thuyền chịu trách nhiệm báo động ở phía trước đã hạ cánh xuống.
Mũi tên lệnh vừa rồi là do phi thuyền này phát ra.
“Sao lại thế này?” Hàn Phong vừa lấy kính viễn vọng ra vừa hỏi.
“Phía tây có mấy trăm người tới, trông có vẻ hùng hổ bặm trợn.” Phi công trả lời.
“Chẳng lẽ là thố phỉ núi Hắc Ngư đánh tới?” Hàn Phong cau mày hỏi.
“Hàn tiên sinh, không phải ngài đã cho người đi canh chừng sông Hắc Ngư sao, nếu có sao huynh đệ bên kia không tới báo tin?”
“Nếu bọn họ chạy trổn ở chỗ khác rồi chạy ra thì sao?”
Hàn Phong vừa nói vừa leo lên chỗ cao bên cạnh, đồng thời cũng đưa kính viễn vọng lên mắt mình.
Quả nhiên cách đó mấy dặm về phía tây có một đám người đông nghìn nghịt, số lượng ít nhất cũng hon ba trăm người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù dùng kính viễn vọng, Hàn Phong cũng không thế biết đối phưong từ đâu đến, anh ta chỉ có thể xác nhận
bọn họ đang chạy mà tốc độ còn không chậm.
“Báo cáo cho trung đội trưởng đội hai, bảo anh ta cử thêm mười người tới đây trong điều kiện tiên quyết là vẫn phong tỏa núi!”
Hàn Phong lạnh giọng nói: “Đội nấu ăn, đến giao lộ bên kia, bố trí xe bân đá và nỏ hạng nặng trước!”
“Dạ!”
Đội trưởng đội nấu ăn đáp một tiếng, dẫn người nhấc mấy cái rưong trên phi thuyền, rồi chạy về giao lộ phía tây.
Một cận vệ của Hàn Phong cũng chạy như bay đi tìm trung đội trưởng đội hai.
Trung đội trưởng đội hai cũng nhìn thấy mũi tên lệnh nhưng không nhận được mệnh lệnh, nên không dám tự tiện hành động.
Khi các cận vệ đi ngang qua, anh ta đã sẵn sàng và chuẩn bị nhanh chóng mang theo quân tiếp viện.
Khi họ đến nơi, đội nấu ăn đã lắp sẵn nỏ hạng nặng và xe bắn đá, còn đang chất và đổ đầy đá vào.

Advertisement
';
Advertisement