Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Lão đại, chúng ta cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay, hay là chúng ta đi vòng về phía Nam xem sao?”
Sát thủ mặt sẹo đề nghị: “Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn có hạn, dù có bố trí người ở phía Nam và phía Đông, thì cũng không quá nghiêm ngặt, có lẽ chúng ta có thế tìm được cơ hội.”
Lúc này gã thủ lĩnh cũng không có cách nào khác, sau khi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Vậy đi sông Hắc Ngư ở phía Nam đi.”
Vì vậy ba người nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, lên đường đi về phía Nam.
Cho dù là ban đêm, trên đầu vẫn luôn có phi thuyền tuần tra, ba người chỉ có thể cấn thận lẻn về phía nam, mãi đến tận khuya, mới đến được sông Hắc Ngư.
Nhìn dòng sông lấp lánh và phi thuyền đang tuần tra trên đầu, ba người càng cảm thấy tuyệt vọng.
Sắp đến rằm, trăng đêm nay còn sáng hơn đêm qua, mặt sông phản chiếu ánh trăng, có thế thấy rõ con côn trùng nhỏ rơi xuống tạo ra gợn sóng, huống chi là ba người sống.
Muốn bơi qua sông, đúng là viển vông!
Giống như sông Hắc Ngư, sông Hoàng Hà
cũng không can nghĩ nữa, nhất định cũng sẽ có phi thuyền tuần tra.
Nhưng ba người họ không còn biện pháp nào khác chỉ có thế chớp lấy thời cơ, men theo rừng đi về phía Đông.
Đến cạnh Hoàng Hà, chút may mắn cuối cùng cũng tan vỡ.
Trên bầu trời Hoàng Hà cũng có phi thuyền tuần tra, số lượng gấp đôi sông Hắc Ngư!
“Lão đại, nghỉ chút đi!”
Chạy như chó nhà có tang suốt cả đêm, lại không ăn được bao nhiêu, cả ba người đều rất mệt mỏi.
Sát thủ mặt sẹo ngồi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mẹ nó mệt thật, nếu lần này có thể chạy trốn, ông đây sẽ giết thêm ít nhất mười nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, ông đây sẽ chỉ chọn nhân viên hộ tống nữ thôi!”
‘Vậy ta sẽ tìm đoàn ca múa Kim Xuyên!” Sát thủ một tai liếm môi: “Nghe nói đoàn ca múa Kim Xuyên, đêu là các cô nương thanh lâu hoàn lương, ai cũng rất xinh đẹp!
Ngươi nói xem, Kim Phi cũng thật là, loại nữ nhân sinh ra để phục vụ người khác, y nhất quyết muốn các cô gái hoàn lương để ca hát, không biết y đang nghĩgì nữa!”
“Nếu sau này ngươi có cơ hội bắt được y, hỏi là biết thôi?” Sát thủ mặt sẹo cười đùa.
“Nếu y rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ cho y nếm mùi sống không bằng chết!” Sát thủ một tai hung ác nói.
“Trước tiên phải chạy ra ngoài đã, những thứ này nói sau!”
Gã thủ lĩnh lạnh lùng liếc nhìn hai người.
Sau khi trải qua mấy lần nguy hiếm, các biện pháp an ninh bên người Kim Phi đã trở nên mạnh hơn, bọn chúng muốn đến gần Kim Phi đã là chuyện không thể, chứ đừng nói đến việc bắt Kim Phi.
Đội ám sát do các quyền quý thành lập, đã mai phục vô số lần ở phía Tây làng Tây Hà, nhưng tất cả đều thất bại!
“Lão đại, không thì nhân lúc trời tốt, chúng ta đánh thẳng ra ngoài đi?”
Sát thủ mặt sẹo nói: “Đợi đến nửa đêm chúng ta ra tay, nhanh tay một chút, người của tiêu cục Trấn Viễn không kịp phản ứng, xông qua khe núi phía tây, hoặc xông vào trấn Vĩnh Lâm, sau đó thừa dịp hỗn loạn thì bỏ chạy!”
“Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ bị bại lộ!” Gã thủ lĩnh nói: “Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta ngủ một giấc trước đã, sau đó đến trấn Vĩnh Lâm xem
thử, nếu có thể lẻn vào, thì cố gắng mò ra ngoài.”
“Trấn Vĩnh Lâm bên kia cách mấy bước sẽ có một người bảo vệ, căn bản không có cơ hội!”
“Người dân chứ không phải nhân viên hộ tổng, sau hai ngày đầu tiên hăng hái, chắc chân sẽ lười biếng, không phải cơ hội của chúng ta đến rồi sao?” Gã thủ lĩnh nói: “Sư phụ đã nói, chuyến đi này của chúng ta, nhất định phải kiên nhẫn!”
“Lão đại nói đúng, do lòng ta bị loạn!” Sát thủ mặt sẹo hơi cúi đầu.
Hắn và gã thủ lĩnh đều xuất thân cùng một gia tộc, do một sư phụ huấn luyện.
Cách đây vài năm, vì ám sát một mục tiêu, hắn đã ấn nấp trong Phương phủ ba ngày ba đêm mới ra tay.
Chuyện này đã được sư phụ dùng làm tư liệu ‘giảng dạy’.
Trước lúc bình minh, ba người tìm một ngọn đồi nhỏ đế tránh gió, bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Mà ở trấn Vĩnh Lâm, Hàn Phong cũng đang thay thế người gác đêm.
Đàn ông ở Đại Khang vốn đã ít, đã thế trấn Vĩnh Lâm còn bị Hoàng lão gia và đám thố phỉ thay nhau vơ vét, điều này đã khiến đời sống của người dân càng thêm khố hơn.
Rất nhiều người chạy đến xin ăn, nhưng đa số đều là người già yếu, tàn tật, người có thể đi hỗ trợ bao vây ngọn núi đêu đã đi hết từ hôm qua rồi, người còn lại thì rất yếu ớt.
Tìm ai đến thay ca vào ban ngày là bài toán khó cho Hàn Phong.
“Hàn tiên sinh, ta vừa đi hỏi, mọi người đêu đồng ý tiếp tục đứng canh gác.”
Đại Cấu Tử đến tìm Hàn Phong, truyền đạt lại ý của người dân.
“Không được, mọi người đều đã canh gác cả đêm, nhất định phải nghỉ ngơi, tiếp tục canh gác, sẽ có người kiệt sức mà ngã xuống!”
Hàn Phong lắc đầu không đồng ý.
Người dân ở trấn Vĩnh Lâm đã rơi vào trạng thái đói khát, ngay cả một chàng trai trẻ khỏe như Đại Cấu Tử, trạng thái cũng không tốt lắm.
Thời tiết bây giờ đã rất lạnh, những người này hôm qua không ngủ, ở trong gió lạnh suốt đêm, nếu tiếp tục canh gác, sẽ có người không chịu nổi.
“Nhưng nếu bọn sát thủ nhân lúc ban ngày mà trốn thoát thì sao?”
Đại Cẩu Tử hỏi: “Hay là ta chọn các đội đánh hổ của mỗi làng, cũng như những đội trẻ khỏe, để họ canh gác đến trưa, còn những người khác nghỉ
ngơi, rồi đến chiều thì thay ca?”
“Các ngươi có chịu được không?” Hàn Phong hỏi.
“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.” Đại cấu Tử vỗ ngực đảm bảo.
Hàn Phong vừa định nói tiếp, một nữ nhân viên hộ tống vội chạy đến: “Hàn tiên sinh, có một nhóm người dân chạy từ phía Bắc đến đây, ước chừng khoảng ngàn người!”
“Từ đâu đến?” Hàn Phong hỏi.
“Phi thuyền đã hỏi rồi, là người trấn Hàm Thuỷ ở phía Bắc.”
Nhân viên hộ tống nữ nói: “Hôm qua, người dân trấn Hàm Thuỷ đến thăm họ hàng ở trấn Vĩnh Lâm, sau khi biết chuyện xảy ra ở đây, họ quay về gọi người nhà, đến đây xin ăn.
Người trong làng bọn họ nghe vậy cũng đi theo, vốn dĩ chỉ có một gia đình muốn tới, nhưng kết quả dọc đường người đến càng ngày càng nhiều, khi đến đây, cũng đã có hơn nghìn người.
Phi thuyền truyền tin đến, nói rằng vẫn còn người từ phía Bắc đi đến.”
“Tiên sinh từng nói, quần chúng là lực lượng vô cùng vô tận, quả nhiên là như vậy! Bây giờ không phải lo lắng nữa rồi!”
Hàn Phong sung sướng cười to: “Yêu cầu
trung đội trưởng sắp xếp một nhóm huynh đệ đến trấn Hàm Thuỷ đế phong tỏa kho lương của địa chủ, để tránh gây phiền toái khi bọn chúng bỏ chạy!”
Trấn Vĩnh Lâm bên này huyên náo ầm ‘âm, chắc chắn địa chủ trấn Hàm Thuỷ đã nghe được tin tức.
Chỉ cần không ngốc, chắc chắn địa chủ sẽ bỏ chạy.
Trước khi bỏ chạy, nhiều địa chủ sẽ đốt kho lương, cũng không đồng ý để lại cho tiêu cục Trấn Viễn.
Trong quá trình chia đất của bọn cường hào, thường xuyên gặp phải tình huống như vậy.
“Được, ta lập tức phái người đến thu xếp!” Nhân viên hộ tống nữ lập tức chạy ra ngoài.
“Cẩu Tử huynh đệ, ngươi bảo mọi người mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Hàn tiên sinh, ta biết người trong đội đánh hổ của trấn Hàm Thuỷ, để những người khác nghỉ ngơi, ta chọn mấy người đến giúp ngài.” Đại cấu Tử nói: “Đợi thu xếp xong, chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Trong tình hình này, Hàn Phong rất cần một người địa phương đến lấp đầy khoảng trống.

Advertisement
';
Advertisement