Ban đầu Đại cấu Tử cho rằng sau khi sắp xếp xong người dân ở trấn Hàm Thủy là bọn họ có thể nghỉ ngoi.
Nhưng anh ta sai rồi.
Người dân ở trấn Hàm Thủy chỉ là tổp đầu tiên.
Mặc dù giao thông và truyền thông của Đại Khang rất lạc hậu, nhưng cũng có một số tiếu thương và người bán hàng rong qua lại ở nhiều làng khác nhau.
Cũng có một sổ người dân sau khi ăn no xong bèn chạy đi trấn khác đế thông báo cho người thân biết.
Sau cuộc truyền bá ngày hôm qua, người dân ở một số trấn xung quanh trấn Vĩnh Lâm đều biết đã xảy ra chuyện gì ở trấn Vĩnh Lâm.
Vì vậy người dân trấn Hàm Thủy chỉ là tốp đầu tiên đến trong ngày hôm nay.
Theo dòng thời gian trôi, ngày càng có nhiều người dân đổ xô tới trấn Vinh Lâm.
Đại Cấu Tử dẫn theo người của đội đánh hổ bận rộn hơn nửa ngày, một chút thời gian rảnh cũng không có.
Nhưng trong lòng anh ta rất vui.
Bởi vì càng có nhiều người thì việc phong tỏa núi sẽ càng chặt chẽ, bọn sát thủ sẽ càng không có cơ hội trốn thoát và anh ta cũng nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt hơn cho Hàn Phong.
Đại Cẩu Tử giống như được tiếp thêm năng lượng, anh ta tập trung các thanh niên trai tráng bao vây mấy ngọn núi, đến ngay cả con kiến cũng không thế chui lọt.
Đến nửa buổi chiều, ba tên sát thủ cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Hôm qua liên tục lên đường nên không có cảm giác gì. Sau khi tỉnh dậy, ba người đều cảm thấy toàn thân đau nhức, vừa mệt vừa đói.
May mà ở trong rừng có rất nhiều thỏ hoang và gà rừng.
Người dân bình thường muốn bắt thỏ hoang bằng tay không thì rất khó, nhưng đối với những tên cao thủ này mà nói lại là việc rất dễ dàng.
Lần này bọn chúng không còn chê mùi tanh hôi của thịt sống nữa, ép buộc mình phải ăn nhiều hơn một chút.
Xử lí xong lông và máu thỏ trên mặt đất, ba người mò tới khu vực lân cận trấn Vĩnh Lâm, dự định chờ đến sau nửa đêm rồi tìm cơ hội chuồn đi.
Nhưng khi đến chân núi, ba người đều chết
lặng.
Hôm nay rõ ràng người đến phong tỏa núi còn nhiều hơn cả hôm qua.
Hôm qua còn mấy bước có một người, hôm nay gần như đã trở thành một bước có một người, người cạnh người.
“Tiêu cục Trấn Viễn tìm đâu ra nhiều người như vậy chứ?” Sát thủ mặt sẹo nghiến răng nói.
“Bọn địa chủ biết tiêu cục Trấn Viễn sắp tới nên tên nào tên nấy đêu điên cuồng vơ vét của người dân, không biết có bao nhiêu người sắp chết đói rồi. Tiêu cục Trấn Viễn chỉ cần cướp lương thực của bọn địa chủ, tùy tiện thưởng một bát cơm ăn là sẽ có vô sổ người dân tình nguyện liều mạng vì bọn chúng’”
Gã thủ lĩnh thở dài nói: “Đây cũng là chỗ thông minh nhất của Kim Phi. Y lấy đất của địa chủ thế gia đế để đi tạo ân huệ, lập địa bàn, nhưng dân chúng lại thực sự đội ơn y!”
‘Vậy buổi tối chúng ta còn phá vòng vây không?” Sát thủ mặt sẹo hỏi.
Gã thủ lĩnh không trả lời ngay, mà cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới lại ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Làm!”
Trước đó gã còn đang chờ đợi người dân buông lỏng cảnh giác, nhưng bây giờ tiêu cục
Trấn Viễn lại tìm được ngày càng nhiều người, một ngày có thể luân phiên được hai ba lần.
Trong trường hợp này, khả năng người dân buông lỏng cảnh giác là rất thấp.
Người dân đến ngày càng nhiều, việc phong tỏa nhất định sẽ càng nghiêm ngặt.
Qua tiếp một khoảng thời gian nữa, tiêu cục Trấn Viễn có thể sẽ tiến hành lục soát toàn bộ ngọn núi.
Đến lúc đó bọn chúng đến ngay cả một chút cơ hội cũng không CÓỊ
Chính vì hiểu rõ điều này nên gã thủ lĩnh mới quyết định phá vòng vây.
Chỉ là bây giờ người dân vừa đổi ca, đây chính là lúc lực chú ý của họ tập trung nhất, bọn chúng không lập tức ra tay ngay, mà tìm một khe núi lặng lẽ nghỉ ngơi chờ đợi.
Mãi đến ba bốn giờ đêm, ba người mới mò ra khỏi khe núi.
Thân là sát thủ, bọn chúng biết bây giờ là thời gian mệt mỏi nhất của người gác đêm.
Bọn chúng lẻn đến bên bìa rừng xem thử, quả nhiên là như vậy.
Trên con đường núi cách đó vài chục mét, rất nhiều người dân gác đêm đều đang ngáp dài.
Một số người lớn tuổi hoặc người trẻ tuổi còn dựa vào thân cây hay hòn đá mà ngủ gật.
Ngay cả trạng thái của nhân viên hộ tống đi lại tuần tra cũng có phần sa sút.
Số lượng phi thuyền trên bầu trời mặc dù không giảm bớt nhưng tốc độ đã chậm đi Tất nhiều. Hơn nữa vì đế tránh làm phiền đến người dân, máy hơi nước cũng đã dừng hoạt động, phi thuyền bay lơ lửng ở trong gió.
“Hai người các ngươi nghe cho rõ đây, sau khi nhân viên hộ tống tuần tra đi qua, chúng ta sẽ đồng thời đột phá vòng vây ở ba nơi đã nói rõ từ ban ngày!”
Gã thủ lĩnh dặn dò: “Sau khi đột phá vòng vây thành công thì nhanh chóng chạy vào trong trấn. Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tìm một vài bộ quần áo cũ của tiện dân đế mặc lên, rồi nhân lúc hỗn loạn mà lẻn ra khỏi trấn Vĩnh Lâm, tập hợp lại ở núi Nhạn Đãng, đã nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rõ rồi!”
Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai cùng gật đầu.
“Đợi lát nữa ta sẽ dùng tiếng huýt sáo để ra hiệu, ba người chúng ta cùng nhau xông lên!” Gã thủ lĩnh dặn dò một tiếng rồi xuyên qua màn đêm, lẻn về phía đông, ấn nấp sau một bụi cây.
Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai cũng cúi người chạy về các điếm đột phá vòng vây của mình.
Ba địa điếm này chính là ba nơi mà ban ngày bọn chúng đã chọn ra, cách trấn Vĩnh Lâm gần nhất, sau khi đột phá vòng vây là có thể lao vào trấn trong thời gian ngắn nhất.
Bây giờ trong trấn VTnh Lâm có rất nhiều người ngoài, chỉ cần núp trong đám người, với năng lực ẩn nấp và che giấu của sát thủ, nhân viên hộ tống muốn tìm ra được bọn chúng là rất khó!
Cúc cu!
Sau khi nấp kĩ xong, gã thủ lĩnh bắt chước tiếng chim hót.
Cúc cu!
Cúc cu!
Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai nhanh chóng đáp lại, bày tỏ bọn chúng cũng đã chuấn bị xong rồi.
Gã thủ lĩnh đứng lên cử động thân thể một chút rồi sau đó ngẩng cố lên huýt sáo.
Khi tiếng huýt sáo vừa dứt, gã dùng ra tốc độ nhanh nhất mà lao ra ngoài.
“Ai?”
“Đứng lại!”
“Mau gọi người tới!”
“Bọn sát thủ chạy xuống núi rồi!”
Người dân gác đêm bị tiếng huýt sáo thu hút, đồng loạt hét lớn.
Gã thủ lĩnh liếc mắt về phía tây, trong mắt không khỏi lóe lên một luồng sát ý!
Sát thủ mặt sẹo và sát thủ một tai đều trốn ở phía tây của gã, nhưng lúc này chỉ có một mình sát thủ mặt sẹo cùng gã xông ra ngoài, sát thủ một tai lại không thấy bóng dáng!
Gã thủ lĩnh lập tức hiểu ra, sát thủ một tai muốn để gã và sát thủ mặt sẹo làm bia đõ đạn!
Chờ sau khi bọn họ đã thu hút hỏa lực của nhân viên hộ tống, sát thủ một tai sẽ lại nhân cơ hội đột phá vòng vây, như vậy thành công sẽ càng lớn!
“Đáng chết, sớm biết tên này không nhờ vả được gì, ta và lão đại nên giết chết tên phản bội này trước mới phải!”
Sát thủ mặt sẹo cũng tức giận đến mức nghiến răng.
Nhưng hắn đã bị người dân gác đêm phát hiện rồi, chỉ đành nhắm mắt xông về phía trước!
Sát thủ mặt sẹo càng nghĩ càng tức giận,
bèn hét lên: “Phía sau con đường mòn phía tây còn có một tên khác đang ấn nấp!”
Nếu sát thủ một tai đã bán đứng mình, vậy thì hắn cũng sẽ không đế đối phương được yên ổn.
Phía sau con đường mòn, sát thủ một tai đang nheo mắt chờ cơ hội, nghe sát thủ mặt sẹo hét lên như vậy, hắn cũng không dám đợi thêm nữa mà cùng lao ra ngoài.
Vì động tĩnh vừa rồi, nhân viên hộ tống và người dân vốn còn đang sa sút tinh thần, nháy mắt đã trở lên vô cùng hăng hái.
Những ngọn đuốc đung đưa ở trong làng, hiển nhiên những nhân viên hộ tống đang nghỉ ngơi cũng đã bị kinh động!
“Tất cả đừng xông lên, người bắn nỏ đâu, lựu đạn đâu, gọi hết lại đây cho ta!”
Trung đội trưởng phụ trách gác đêm cao giọng gào lên.
Nhưng tiếng còi, tiếng chiêng, tiếng la hét lại cùng nhau vang lên, giọng nói của anh ta bị át đi.
Điều đáng sợ nhất là người dân gác đêm không hề biết sự nguy hiểm của sát thủ, vừa nhìn thấy đối phương xuất hiện, đều đống loạt giơ dao phay, dao bổ củi lên, có người còn nhặt cả hòn đá ở dưới đất, chạy đến bao vây.
“Các người làm gì vậy, lui hết xuống cho ta!”
Trung đội trưởng la hét đến khàn cả giọng, nhưng người dân lại vẫn lao về phía trước!
Người dân xông lên ở hàng đầu tiên, chỉ cách gã thủ lĩnh chưa đầy mười mét.
Nếu lúc này ném lựu đạn hay bắn tên thì chắc chắn sẽ làm người dân bị thương!
Mắt thấy sát thủ đã giơ dao găm ở trong tay lên, trung đội trưởng lo lắng đến mức mắt gần như bốc cháy!