Trong thư Hàn Phong báo cáo về công việc bắt giữ lần này.
Khi thấy tất cả hung thủ đều đã bị đền tội, Kim Phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nửa đoạn sau của bức thư nói về sự giúp đõ của người dân trấn VTnh Lâm trong việc bắt giữ sát thủ lần này. Đồng thời nói về sự mong chờ đội Chung Minh đến chia đất của đội đánh hổ, xin ý kiến của Kim Phi rằng có thể phái một tổ đội đến trấn VTnh Lâm chủ trì công việc chia đất hay không.
Kim Phi sau khi xem xong bèn cau mày.
“Xem ra cuộc sống của người dân còn khó khăn hơn so với những gì chúng ta dự đoán!” cửu công chúa thở dài nói.
Quận Hà Trung giáp với phủ Kinh Triệu, nhưng sau khi tiêu cục Trấn Viễn đánh bại phủ Kinh Triệu cũng không tiếp tục tiến về phía đông mà quay đầu đi về phía Tây và phía Bắc.
Không cần nghĩ cũng biết địa chủ thế gia ở quận Hà Trung sẽ làm gì.
Trấn Vĩnh Lâm chính là một mô hình thu nhỏ và cũng là một đại diện điến hình.
Thật ra trước khi ra quyết định đánh cường hào phân chia ruộng đất, Kim Phi đã biết thế gia
và địa chủ nhất định sẽ điên cuồng phản công.
Càng ở gần Xuyên Thục, những nơi cách chiến trường của tiêu cục Trấn Viễn càng gần thì cuộc phản công sẽ càng gay gắt.
Nhưng Kim Phi không ngờ rằng người dân ở quận Hà Trung lại phải sổng khổ sở như vậy.
Lúc trước thế gia và địa chủ còn hiểu được nguyên tắc không được tát ao bắt cá, do vậy ít nhiều vẫn còn có chút giới hạn, không dám dồn người dân vào bước đường cùng.
Nhưng bây giờ bất cứ lúc nào tiêu cục Trấn Viễn cũng có thế đánh tới, bọn chúng cũng không còn đế ý gì nữa.
“Phu quân, bất kỳ cuộc cải cách nào đều đi kèm với sự hy sinh. Đây là việc bất khả kháng, chàng không được kích động.”
Cửu công chúa thấy sắc mặt của Kim Phi không đúng, rất lo lắng y nhất thời tức giận mà đưa ra quyết định không phù hợp với đại cục.
“Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ. Chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái.”
Kim Phi thở dài nói: “Một hạt bụi trong thời đại cải cách, rơi vào đầu bất kì người dân nào thì cũng sẽ trở thành một ngọn núi lớn có thế đè chết người!
Đối với chúng ta mà nói, đây là sự hi sinh cần
thiết trong quá trình cải cách, nhưng đối với người dân trấn Vĩnh Lâm mà nói, đây chính là một trận tai họa! Một trận tai họa có thế khiến bọn họ tan cửa nát nhà!”
“Một hạt bụi trong thời đại cải cách rơi vào đầu bất kì người dân nào thì cũng sẽ trở thành một ngọn núi lớn…”
Cửu công chúa lặp lại câu nói này, khuôn mặt lộ ra vẻ suy tư.
Do xuất thân là hoàng tộc, nên thực ra cửu công chúa không hoàn toàn tán đồng với việc đánh địa chủ phân chia ruộng đất, bởi vì hoàng tộc chính là thế gia và địa chủ lớn nhất trong thiên hạ.
Nhưng cô ấy cũng hiếu, khi Kim Phi đưa ra quyết định này đã không thể ngăn cản lại rồi.
Cho dù Kim Phi không làm thì cũng sẽ có những kẻ có dã tâm khác đi làm.
Cũng từ khi bắt đầu đánh cường hào phân chia ruộng đất, cửu công chúa đã nhìn thấy được sức mạnh của quần chúng và hiểu được ý nghĩa thực sự của câu “Sức mạnh của quần chúng là vô tận”.
Số lượng quần chúng thực sự quá lớn và sức mạnh của họ quả thực là vô tận.
Thực ra cho đến nay tiêu cục Trấn Viễn cũng
không có bao nhiêu người, nhưng vẫn có thế nắm chắc quyền kiểm soát ở cả Xuyên Thục và hơn nửa đất Tần.
Ngoài sự uy hiếp của các vũ khí lợi hại thì nguyên nhân lớn nhất chính là bọn họ được người dân ủng hộ.
Tiêu cục Trấn Viễn đi đến đâu cũng đều được người dân xếp hàng chào đón, có rất nhiều người dân còn cho các nhân viên hộ tống phần ăn duy nhất trong nhà của họ.
Việc như vậy không chỉ xảy ra một lần, cũng không chỉ xảy ra ở một nơi.
Sau khi đội Chung Minh phân chia đất xong, đều sẽ thành lập chi bộ làng và đại đội phụ nữ để quản lý người dân địa phương ở từng nơi.
Nói chung, mỗi làng chỉ cần đế lại một nhân viên hộ tống hoặc một nhân viên văn thư của tiêu cục Trấn Viễn là có thể quản lý các địa phương một cách có trật tự.
Vì người dân quá phối hợp, nếu có người muốn làm hại nhân viên hộ tống và nhân viên văn thư được cử ở lại, thì người dân địa phương chính là những người đầu tiên không bằng lòng.
Trước kia cửu công chúa cảm thấy Kim Phi cũng là một kẻ có dã tâm, nhưng bây giờ cô ấy đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi.
Bởi vì đa số những kẻ có dã tâm đêu chỉ coi người dân là công cụ đế tranh giành thiên hạ, nhưng Kim Phi thì khác.
Y quan tâm người dân từ tận đáy lòng.
Cửu công chúa có thể cảm nhận được sự bi thương và tức giận trong lời nói vừa rồi của Kim Phi.
Có thế đây cũng chính là lí do tại sao người dân lại ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn, ủng hộ Kim Phi đến như vậy!
“Phu quân, chàng có cách gì không?” cửu công chúa hỏi.
“Ta…” Kim Phi bối rối.
Đúng vậy, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước một.
Cho dù y có tức giận hơn nữa thì cũng không thế tiêu diệt hết thế gia địa chủ của cả Đại Khang trong một ngày được.
Dựa theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, y dự định dùng ba năm đế giải phóng toàn bộ Đại Khang.
Nếu bước đi nhanh một cách mù quáng thì sẽ rất có khả năng xuất hiện tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát.
Nhưng sau khi nghe về chuyện của trấn Vĩnh Lâm, Kim Phi cảm thấy khoảng thời gian này quá
dài rồi.
Người dân không chờ nối!
Có quá nhiều việc có thể xảy ra trong ba năm.
Ba năm sau, cho dù y đã giải phóng được Đại Khang, thì có lẽ người dân ở Trung Nguyên và Đông bộ đã chịu đủ sự dày vò của thế gia địa chủ rồi!
“Phải làm sao đây?” Kim Phi day trán, ngồi xuống.
Cửu công chúa đứng ở sau lưng Kim Phi, giúp y xoa huyệt Thái Dương: “Phu quân, đây là chuyện bất khả kháng!”
“Không, bất kỳ chuyện gì đều có cách giải quyết, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra mà thôi!”
Kim Phi đứng dậy nói: “Nhất định phải tìm cách trấn áp thế gia địa chủ ở các nơi, không được đế bọn chúng tiếp tục làm xằng bậy được!”
“Trấn áp như thế nào đây?” cửu công chúa hỏi.
“Đúng vậy, trấn áp như thế nào đây?” Kim Phi thấp giọng thở dài: “Mấu chốt là thiếu người!”
Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn quá ít, bây giờ vẫn còn đang khai chiến ở đất Tần. Chống đỡ chiến tuyến hiện tại đã vô cùng khó khăn rồi, thực sự không rút được người nữa.
“Hay là cho phi thuyền và khinh khí cầu qua đó, hù dọa bọn chúng giống như khi uy hiếp Ngô vương, sở vương thì sao?” cửu công chúa kiến nghị.
“Cái này cũng là một cách, có thế thử xem!”
Kim Phi khẽ gật đầu: “Nhưng chỉ dựa vào lời kêu gọi của các nhân viên hộ tống thì không được, tốt nhất là rải tờ rơi. Ta đi tìm Trần công tử thương lượng một chút, các nàng không cần chờ cơm ta đâu!”
“Ta đi cùng chàng!”
Cửu công chúa dứt lời rồi chuẩn bị đi lấy áo khoác.
“Hai ba tháng này nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Kim Phi ấn cửu công chúa ngồi lên ghế.
Cách đây một thời gian, Ngụy Vô Nhai đã xác nhận rằng cô ấy đã mang thai. Vì lúc trước đã từng bị sảy thai nên mạch thai có phần không tốt lắm. Ngụy Vô Nhai đã mấy lần nhấn mạnh cửu công chúa phải yên tâm dưỡng thai, đặc biệt là trong mấy tháng đầu.
Cho nên gần đây Kim Phi đều dành phần lớn thời gian ởthư phòng giúp cửu công chúa xử lý tấu chương.
Cũng may mà có Thiết Thế Hâm.
Thiết Thế Hâm không phải là kẻ ngu. Sau khi ông ta tới làng Tây Hà, rất nhanh đã hiểu rõ tính cách của Kim Phi, cũng phát hiện sự khác biệt giữa triều đình mới và triều đình cũ.
Các thế lực trong triều dinh cũ rắc rối phức tạp, muốn nghiêm chỉnh làm việc thực sự quá khó.
Triều đình mới do Kim Phi và cửu công chúa thành lập lại hoàn toàn khác, ở đây không có quá nhiều tranh đấu, tất cả mọi người đều đang nỗ lực đế một Đại Khang mới trở nên tốt đẹp hơn, đế người dân có cuộc sống tốt hơn.
Thiết Thế Hâm rốt cuộc cũng hiểu cách làm trước đây của mình ngu ngốc đến mức nào!
Nhận ra được những điều này, suy nghĩ của Thiết Thế Hâm đã hoàn toàn thay đổi.
Cho dù Kim Phi cổ ý cho ông ta làm chức quan nhỏ lục phẩm này, ông ta vẫn làm việc rất cấn thận, xử lí tốt những việc mà mình phụ trách.
Dù sao cũng là nhân tài được cửu công chúa nhìn trúng. Từ sau khi ông ta tiếp nhận bộ Hộ, đã nhanh chóng giải quyết công việc, giúp giảm bớt đáng kể gánh nặng công việc của Kim Phi và Cửu công chúa.
Kim Phi dự định quan sát tiếp thêm một thời gian, nếu không có vấn đề gì khác y sẽ đề bạt ông ta lên.